*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mỗi một phút giây im lặng của Thất Gia, La Sâm đều cảm giác được như đang thử thách thần kinh của mình, ngay cả hít thở cũng mang theo sự căng thẳng.

Cuối cùng, La Sâm chỉ đợi được
tiếng điện thoại bị ngắt, cũng không có bất cứ chỉ thị nào của Thất gia.

Lúc này ở trong bệnh viện.

Tông Chính Ngự lặng lẽ nắm lấy điện thoại, khuôn mặt tuấn tú vô song lúc này u ám đến đáng sợ.

Nhất là đôi mắt sâu thẳm ấy, trong đáy mắt anh cuồn cuộn sóng gió dâng trào.

Mặt sau của chiếc điện thoại đang ở trong tay anh đã bị anh bóp đến xuất hiện vết nứt.

Lại là Hoắc HiểnP
“Lão Thất, cậu ở chỗ này sao, tôi nói cho cậu biết…”
Bước chân Tông Chính Nghiêm vội vã đuổi đến, còn chưa kịp nói xong thì Tông Chính Ngự đã trực tiếp đưa mắt đến, lập tức bảo hắn ta dừng bước lại.

Trong Thái Tử Đoàn của gia tộc Tông Chính, Tông Chính Nghiêm và Tông Chính Ngự có tuổi tác ngang nhau, từ nhỏ đã tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng vẫn không thể quá thân thiết.

Chỉ vì vị Thất gia này, từ nhỏ đã u ám ít nói, làm việc tàn nhẫn vô tình.

Cho dù có là anh em ruột thịt, thì anh vẫn ra tay không nể tình chút nào.

Tông Chính Nghiêm lập tức thu lại biểu cảm: “Lão gia đã được chuyển đến phòng bệnh theo dõi rồi, nhưng mấy người hí kịch kia vẫn đang náo loạn cả lên.


Hí kịch mà hắn nói đến, chính là những người trong gia tộc Tông Chính.

Những người này mỗi ngày đều mơ ước có được vị trí gia chủ, lão gia vừa mới có chút bệnh nhỏ thì bọn họ đã bắt đầu kích động lên, chỉ sợ lão gia đi rồi, bọn họ cũng không được chia một chén canh nào.

Ánh mắt Tông Chính Ngự đảo qua, trực tiếp ném chiếc điện thoại cho cấp dưới ờ bên cạnh, tháo cà vạt, đi về phía trước phòng phẫu thuật của lão gia.

Bên trong đã bắt đầu ầm ĩ cả lên, âm thanh gì cũng có.

“Tôi có đề nghị này, tình trạng
sức khỏe của lão gia rất đáng lo ngại, nhất định phải đưa đến Châu Âu j”
“Lão gia vừa mới làm phẫu thuật, lại chuyển đi nơi khác chắn chắn sẽ tổn thương đến sinh lực.


“Điều quan trọng nhất bây giờ, là đợi lão gia tỉnh lại, nói cho cùng thì di chúc vẫn chưa được lập ra, nếu như Tông Chính gia không có một người thừa kế, e rằng sẽ lộn xộn hết cả lên.


Người vừa nhắc đến di chúc là một người đàn ông trung niên, khi nói chuyện thì ánh mắt vẫn
luôn quan sát vẻ mặt của những người xung quanh.

Tông Chính Ngự bước vào với vẻ mặt không có biểu cảm gì, trực tiếp túm lấy người đàn ông trung niên ném ra bên ngoài cửa sổ.

Một tiếng “bụp”, cùng với sự vỡ nát của thủy tinh, còn có tiếng thét chói tai của người đàn ông.

Hình ảnh như vậy đập vào mắt, toàn bộ những người đang bàn luận đều ngậm miệng lại, nhìn Tông Chính Ngự với ánh mắt sợ hãi.

Tai đây có hình ảnh
.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play