*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong đoạn video ngắn đầu tiên, ở trong văn phòng, Mộ An An lần đầu tiên cho Nguyễn Ngọc xem cô gái búp bê mà cô tặng cho Mặc Mặc.

Đoạn video ngắn thứ hai, Mộ An An cầm thứ này đem đi tặng Mặc Mặc.

Đoạn video ngắn thứ ba, sau khi Mộ An An rời, Mặc Mặc ôm búp bê trầm trầm tư, sau đó đập vỡ búp bê, cầm mảnh vỡ sắc nhọn cắt vào động mạch trên cổ tay.

Cắt từng nhát một.

Cô ấy không như không có cảm xúc vậy.

Và đoạn video ngắn cuối cùng.

Lúc Mặc Mặc mơ mơ màng màng
được đưa vào phòng cấp cứu, mơ hồ nói một câu: “An An nói, giải, giải thoát rồi…”
Hình ảnh dừng lại, hiện trường im lặng.

Mãi cho đến khi chủ nhiệm Thường mở miệng nói: “Chúng tôi đã tìm các nhà chuyên môn so sánh, con búp bê sứ trong video và cái này giống nhau.

Cho dù cô có thể ngụy biện với con búp bê sứ, nhưng cô giải thích như thế nào với câu nói vừa rồi của bệnh nhân đây hả?”
Mộ An An không có trả lời, chỉ
nhìn chằm chằm vào video, cau mày.

Cô đang nghĩ về câu nói vừa rồi của Mặc Mặc.

Giải thoát?
Cô chưa bao giờ nói như vậy.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Mặc Mặc, rõ ràng vẫn còn điều gì đó muốn nói.

Mộ An An: “Tôi cho rằng chứng cứ không đủ để chứng minh rằng tôi đã xúi giục bệnh nhân tự sát, cuối cùng cô ấy rõ ràng nói là…”
‘Àm! ’
Tại đây có hình ảnh

Mặc Mặc là người duy nhất có thể đưa ra sự thật về vấn đề này.

Trước khi Mặc Mặc tỉnh lại, mỗi một lời nói của Mộ An An, đều là biện hộ cho bản thân.

“Sao cô không nói nữa?” – Chủ
nhiệm Thường thấy Mộ An An im lặng, sắc mặt liền càng đen hơn.

“Bây giờ tôi nói cái gì cũng vô dụng, bệnh viện muốn xử lý tôi như thế nào, tôi cũng không chống đối.

Tôi chỉ có một yêu cầu, ngày nào đó tôi được trả lại trong sạch, mong phía bệnh viện cho tôi một lời xin lỗi.

” – Giọng điệu của Mộ An An rất vững vàng, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.

Nhưng đối với chủ nhiệm Thường, đây là một sự khiêu khích.

Nghĩ rằng bản thân sẽ không phải chịu trách nhiệm pháp lý trong vấn đề này.

Trước đó tại bệnh viện đã xảy ra một số vụ tai nạn nhỏ do sơ suất của nhân viên y tế, nhưng thái độ cùa nhân viên y tế mắc lỗi, cơ bản đều thể hiện sự ân hận, hối lỗi và thành khẩn nhận hết mọi hình phạt.

Nhưng đến lượt Mộ An An, thì lại muốn bệnh viện phải xin lỗi.

Thật sự là buồn cười!
“Quả nhiên, có sugar daddy
sướng quá mà.


Phòng họp yên tĩnh, Trương Hiểu đột nhiên nói một câu.

Ngay khi câu nói này được nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Hiểu.

Bao gồm cả Mộ An An.

Khuôn mặt lạnh lùng, cô không hiểu những lời này của Trương Hiểu, nhưng rõ ràng những lời này là nhằm vào cô.

Trương Hiểu nói: “Các người có thẻ không biết, tôi có một người bạn học đại học y khoa, từ lâu đã lan truyền, Mộ An An thủ khoa chuyên ngành, thật ra là dựa vào gian dối và người ở phía sau.

Sau lưng người phụ nữ này có một sugar daddy siêu giàu che chở, cho dù hiện tại xảy ra chuyện này, bệnh viện xử phạt, điều này không có một chút ảnh hưởng nào đối với cô ta cả, vẫn ung dung tự tại.


Trương Hiểu vừa nói ra những lơi này, toàn bộ phòng họp đều bùng nô.

“Sugar daddy sao? Tôi không có nghe lầm chứ, chĩ với diện mạo này…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play