Đường Mật ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tông Chính Ngự, cô ta rất không hiểu: “Thất gia, đây là…”
“Mộ An An.


Tông Chính Ngự gọi tên cô, ngữ điệu có chút không kiên nhẫn.

Mà Mộ An An ở trong phòng
kính, tâm tình đang rất phức tạp, cô lẳng lặng đẩy cửa phòng kính sang một bên rồi bước ra ngoài.

Điện thoại vẫn nằm ở trong tay
CÔ.

Bởi vì chiếc ghế nơi Đường Mật đang ngồi đối diện với phòng kính, cho nên Mộ An An liếc mắt một cái liền nhìn thấy sự kinh ngạc lóe lên ở trong mắt Đường Mật.

Mộ An An cúp điện thoại, rồi bước tới một cách trang nhã, thoải mái nói: “Xin chào, Đường tiểu thư, tôi là Mộ An An.


Mặc dù Đường Mật rất ngạc nhiên, nhưng là danh hiệu mỹ nữ của của một gia tộc quyền thế giàu có nên phản ứng vẫn rất nhanh, cô ta liền đứng dậy, bắt tay với Mộ An An một cách cao quý: “Xin chào, Đường Mật.


Mộ An An buông tay ra, nhìn Tông Chính Ngự:”Thất gia, cháu đói bụng.


Tông Chính Ngự đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Mộ An An: “Vậy đi ăn cái gì đỏ đi.


“Chú đi cùng với cháu chứ?” – Mộ An An hỏi.

Tông Chính Ngự gật đầu: “Đi.


Mộ An An cười rộ lên, sau đó khoác tay Tông Chính Ngự đi về phía khu thực phẩm cùa tiệc rượu.

Trong lúc đó, cô trộm nhìn thoáng qua Đường Mật.

Đường Mật quản lý biểu cảm rất tốt, không nhìn thấy điều gì cả, nhưng ánh mắt của cô ta rõ ràng có rất nhiều ý tứ, nhưng Mộ An An không có thời gian để suy nghĩ.

Mộ An An không thẻ không thừa
nhận, vừa rồi khi bước ra ngoài, cô có chút cố ý khoe khoang trước mặt Đường Mật.

Chính là muốn không rõ ràng, âm thầm khoe khoang.

Khoe khoang người đàn ông này,đối với cô là sự đặc biệt.

Mộ An An trong lòng cũng có mất mát, cô không có cách nào xông lên cảnh cáo với Đường Mật, không được tới gần Thất gia.

Bởi vì, cô chính là sự tồn tại đặc biệt ở bên cạnh Thát gia.

Thất gia cũng không phải là của cô.

“Làm sao vậy?”
Khi Mộ An An đang thất thần, Thất gia liền đưa tay nhéo tai cô.

Mộ An An ngẩng đầu mỉm cười, sau đó đáp: “Cháu đói bụng quá, không có sức lực, cho nên cháu phải ăn rất nhiều đồ ăn.


Mộ An An sờ cái bụng phẳng lì của mình, giọng điệu có chút nghịch ngợm: “Hôm nay cháu đã giúp Trần Hoa trực ca ngày, chỉ để không phải trực ca buổi tối, kết quả chú đem Trần Hoa tới đây.


Mộ An An nhớ, ca buổi tối còn có Hoắc Chân Chân trực nữa.

Nhưng với tính cách của Thất gia, nếu có thể làm cho Trần Hoa đến đây, nhất định đã thu xếp mọi chuyện thỏa đáng, cho nên Mộ An An cũng không lo lắng.

“Thất gia, chú ăn cơm với cháu đi, cháu sẽ ăn rất nhiều.

” – Mộ An An làm nũng.

Tông Chính Ngự nhéo tai cô: “Được.


Mộ An An cúi đầu cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play