Vừa mới mơ mơ màng màng,
bên tai truyền đến một tiếng “bang” rất lớn, Mộ An An theo bản năng liền bật dậy khỏi ghế với vẻ mặt ngơ ngác.

Trước mặt, là khuôn mặt tươi cười không kiêng nể gì của Tóc Xoăn: “Ha ha ha ha, tiểu tiên nữ, bộ dạng sợ hãi này của cô thật là đáng yêu, đáng yêu quá đi à.


Hoắc Hiển nói xong, còn lấy điện thoại ra, chụp ảnh khuôn mặt của Mộ An An.

Mộ An An còn đang ngẩn người, cho đến khi bên tai vang lên tiếng “tách”, mới có chút tỉnh táo lại,
ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Hiển.

Giây tiếp theo, Mộ An An nắm lấy ống đựng bút trống trên bàn, đè Hoắc Hiển vào vách tường, điên cuồng đánh đập.

“Có bệnh phải không?” – Mộ An An chất vấn.

Hoắc Hiển mặc dù bị đánh, nhưng trên mặt vẫn nờ nụ cười: “Không có gì, chỉ là đáp lễ lại thôi.


Mộ An An ném ống đựng bút sang một bên, sắc mặt lạnh lùng.

“Thế nào, tôi đang ngủ ngon lại bị cô gọi dậy, hiện tại ăn miếng trả miếng cô còn có ý kiến gì sao?” -Hoắc Hiển nói.

Mộ An An không muốn đáp lại, vừa định xoay người rời đi.

Liền quay đầu lại, đá vào người Hoắc Hiển một cái: “Không có việc gì, thì đừng có chọc tôi.


Hoắc Hiển cười, “Tiểu tiên nữ, nốt ruồi trên mặt cô có hơi lệch, có muốn trang điểm thêm một chút không?”
Mộ An An không thèm đẻ ý, xoay
người rời khỏi phòng làm việc đi vào phòng vệ sinh.

Sau một giấc ngủ ngắn,lớp trang điểm nốt ruồi và tàn nhang trên mặt cô quả thực có chút biến mất.

Mộ An An trang điểm lại đơn giản.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh cô không có quay về văn phòng, mà trực tiếp đến khoa trầm cảm đi tuần tra phòng.

Cả lối đi đều yên tĩnh, chỉ có chân của Mộ An An ờ trên mặt đất
phát ra tiếng động.

Cô vừa đi tới trước một phòng bệnh, mới vừa đẩy cửa đi vào, liền phát hiện có người đứng ờ trên vách tường, lẳng lặng nhìn Mộ An An.

Trông cô gái ấy cũng tầm tuổi Mộ An An, sắc mặt tái mét, tay áo cô ấy xắn lên, trên đó toàn là vết thương do tự cô ấy gây ra.

Người bệnh cứ như vậy nhìn chằm chằm Mộ An An, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: “Bác sĩ, cô đưa cho tôi con dao được không?”
Mộ An An trâm mặc không nói gì.

Người bệnh hai mắt trống rỗng: “Tôi thật sự rất muốn chết.


“Nhưng nếu cô chết, ngày mai mẹ cô đến sẽ không thể nhìn thấy cô được.

” – Mộ An An đi qua, dìu cô đi tới giường bệnh, âm thanh rất nhẹ nhàng: “Buổi sáng tôi có gặp mẹ của cô, mẹ cô nói rằng bà ấy mới học được món cá bắp cải muối, ngày mai sẽ làm cho cô ăn.

Mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải ăn những món mới mẹ làm, có đúng không?”
“Đúng vậy, còn có cá bắp cải muối nữa.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play