Nguyễn Ngọc cười khổ: “ờ các khoa khác, có người gây rối, có
người la hét, còn có bệnh nhân đánh nhau, mặc dù phiền phức nhưng ít nhất vẫn đáng giận.

Chỉ có khoa trầm cảm, mỗi ngày đều yên lặng…”
Nói đến đây, trong lòng Nguyễn Ngọc liền không đành lòng.

Thở dài một tiếng: “Ngoài ra, chúng ta phải luôn ngăn chặn bệnh nhân tự sát, và ngăn chặn bất cứ thứ gì có thể khiến bệnh nhân tự sát được đưa vào khu bệnh viện.


Mộ An An hiểu cảm giác này của Nguyễn Ngọc.

Đặc biệt, khoa trầm cảm khi về đêm, rất yên tĩnh.

Nhìn vào phòng bệnh, hầu hết mọi người đều ngồi ôm gối trong tư thế cô đơn, mệt mỏi.

Như thể bị cả thế giới bỏ rơi, không còn chút sinh lực nào níu kéo được bản thân.

Cảm giác ở trong bóng tối vô tận rất khó chịu.

“Bọn họ muốn hồi phục hơn bất cứ ai khác.

” – Mộ An An nói.

Hai người đã quay trở lại văn
phòng.

Nguyễn Ngọc thở dài nói: “Đúng vậy, đây là lý do sau khi tốt nghiệp chị vẫn chọn vào bệnh viện tâm thần.

Mặc dù danh tiếng không tốt, nhưng chị biết người ờ đây, ai cũng muốn được trở nên tốt hơn, bọn họ bị người ta mắng là quái vật, bị người ta ghét bỏ, nhưng bọn họ cũng giống như những người bình thường, chẳng qua họ mắc phải bệnh, chẳng qua bệnh này có chút khó chữa lành, chẳng qua bệnh này không tổn thương đến thân thể, thật đau lòng mà.


Nguyễn Ngọc nói xong, hai mắt đều đã đỏ hoe.

Mộ An An có thể nhìn ra được cô gái này có câu chuyện riêng của mình.

Cô nói: “Đúng vậy, chỉ là sống có hơi khó khăn, lại còn đau đớn về bệnh trạng, cho nên chúng ta phải cố gắng nổ lực, để những người này mau sớm rời đi.


“Đúng vậy, phải cố lên.


Nguyễn Ngọc mới vừa nói xong, bác sĩ Trần liền dẫn Giang cầm và Hoắc Chân Chân đi vào văn
phòng.

Bác sĩ Trần dặn dò Nguyễn Ngọc: “Nguyễn Ngọc cô sắp xếp lại lịch làm, cố gắng sắp xếp hai người thực tập sinh mới tới làm ban ngày.



Nguyễn Ngọc: “Vâng, bác sĩ cố.


Bác sĩ Trần ở bên kia có người nhà bệnh nhân, cho nên dặn dò qua loa xong liền lập tức rời đi.

Nguyễn Ngọc cầm lấy lịch trực nhìn qua một vòng.

“Buổi tối em còn có việc.

” – Mộ
An An nói trước.

Buổi tối Thất gia về đến nơi, cô không muốn trực ca.

“Được rồi, vậy buổi chiều em cứ làm bình thường đi, buổi tối có chị và Hoắc Hiển, còn Giang Cầm và Hoắc Chân Chân đến buổi chiều thì tụi em có thể đi về.

” – Nguyễn Ngọc ngẩng đầu nhìn Hoắc Chân Chân và Giang cầm.

Giang cầm gật đầu không có ý kiến gì, nhưng Hoắc Chân Chân lại có vẻ buồn bực: “Tôi muốn buổi
“Tôi nói, tôi muốn buổi tối.

” -Hoắc Chân Chân không cho Nguyễn Ngọc có cơ hội nói hết: “Tôi đây không phải muôn thương lượng với chị, tôi đây là thông báo cho chị.


Nói xong, Hoắc Chân Chân liền gõ xuống mặt bàn: “Sắp xếp đi.

”tối.


Nguyễn Ngọc: “Nhưng vừa rồi bác sĩ nói, hai người vừa mới tới tốt nhất là không cần làm buổi tối, tôi…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play