Tuyên Nhược Phong ở nhà ngây người ba ngày, còn tưởng rằng trường học thật sự sẽ giúp hắn xử lý chuyện Lâm gia, lại không ngờ sự tình phát triển vượt quá sự khống chế của hắn.
Tuyên Nhược Phong nhìn tư liệu của Lâm gia. Lâm Lập Vân, phụ thân của Lâm Đào, là thành viên Hội đồng Quản trị của khuôn viên Nông nghiệp thuộc quản lý Lâm gia, Hỏa hệ Linh Năng giả bốn sao; Lưu Điệp, thê tử của Lâm Lập Vân, Kim hệ Linh Năng giả bốn sao là một nữ nhân đanh đá, lớn lên lại kiều mị vô song; Lâm Hải, Lâm gia trưởng tử, Thổ hệ Linh Năng giả ba sao, là một Linh Năng giả hiếm có; Lâm Dương, đứa con thứ hai của Lâm gia, Kim hệ Linh Năng giả bốn sao, người này thiên phú trác tuyệt, không thể khinh thường.
Xem qua tư liệu của mấy người Lâm gia xong, Tuyên Nhược Phong đóng lại quang não, cuối cùng hắn đại để đã hiểu được những lời đồn đãi về mình.
Chuyện Tuyên Nhược Phong hắn là một Linh Năng phế vật có khả năng đã kích phát được tiềm năng ở Lam Tinh, đang lan tràn trên mạng khiến cho rất nhiều người chú ý, cơ hồ tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tuyên gia bọn họ. Cũng không thể trách tại sao mọi người lại kích động như vậy, 200 năm qua, Linh Năng phế vật luôn luôn là hạng mục quan trọng được ưu tiên hàng đầu của Viện Nghiên Cứu. Mọi người đều vắt hết óc muốn công phá nan đề này, đây cũng là vấn đề cấp bách cần phải khám phá cho ra.
Cái vấn đề này sở dĩ phải cấp bách nghiên cứu là bởi vì mọi người dần dần phát hiện, tỷ lệ của những người có Linh Năng phế vật được sinh ra càng ngày càng cao, tuy rằng số liệu này không có công bố ra bên ngoài, nhưng mà Linh Năng phế vật đã trở nên phổ biến hơn và cũng không còn là bí mật gì nữa. Tất cả mọi người rất rõ ràng, nếu như không khắc phục được vấn đề nhức nhối này, chỉ sợ mấy trăm năm sau Linh Năng giả sẽ thật sự biến mất.
Tuổi thọ của Linh Năng giả theo sự gia tăng của cấp bậc Linh Năng mà cũng được nâng lên, vạn nhất sự bất hạnh đó thật sự đến, bọn họ liên tục hy vọng nhưng rồi chỉ có thể trơ mắt nhìn nhân loại lâm vào tình cảnh Linh Năng phế vật càng ngày càng nhiều, không thể vì tinh cầu này sinh ra sức chiến đấu, như vậy đợi đến khi Linh Năng giả chết sạch, tinh cầu này cũng sẽ bị loại trừ mà thôi.
Tất cả mọi người đều sợ hãi sẽ có một ngày như thế, cho nên, bọn họ mới cấp bách hi vọng có thể tìm ra cách khắc phục Linh Năng phế vật.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cứ hễ là ở đâu có một cơn gió thổi hoặc một cọng cỏ lay cũng sẽ dẫn tới khắp nơi chấn động, đua nhau tranh đoạt. Tuyên Nhược Phong cùng Lâm Đào đối chiến 1vs1— chuyện này ngay từ đầu đúng là nhờ có Long, Hoa hai nhà “Áp chế” mới không bị khuếch tán ra ngoài, không khiến người khác chú ý. Hơn nữa, chuyện này tựa hồ cũng không phải đơn giản chỉ là việc kích phát tiềm năng cho Linh Năng phế vật như vậy. Cho nên một số người án binh bất động, quyết định quan sát trước.
Đáng tiếc, video chung quy vẫn bị truyền đi quá nhanh, sự kiện Linh Năng phế vật có thể được khắc phục, ở trên mạng đã dấy lên một trận ồn ào huyên náo, mọi người đều chú ý nhất cử nhất động của hai nhà. Một bên tránh ở trong nhà không đi học, một bên còn lại thể hiện thái độ vô cùng rõ ràng rằng bọn họ cũng không tính toán im lặng chịu đựng cho qua dễ dàng.
Người ngoài cũng có thể lý giải được nguyên nhân trong đó, suy cho cùng, Lâm gia Lâm Đào hiện tại đã biến thành một phế nhân, Lâm gia không có khả năng nén giận, bọn họ tất nhiên sẽ truy cứu tới cùng. Chẳng qua bọn họ chỉ đang đợi một cơ hội, đợi ý tứ của bên trên như thế nào mà thôi.
Lâm Lập Vân đối với việc có thể báo thù luôn có một lòng kiên định không thể nghi ngờ, bọn họ tựa hồ chắc chắn rằng có thể từ trên người Tuyên Nhược Phong đòi lại những gì mà nhi tử của bọn họ đã mất.
Chuyện này ầm ĩ mất hai ngày, phần lớn mọi người đều hy vọng những Nhân sĩ lão làng có thể đứng ra nói đôi lời, Linh Năng phế vật có phải thật sự có được hi vọng hay không. Nhưng mà, những thế gia nổi danh trong lĩnh vực Y học như Dung gia, Đổng gia, Lý gia đều không hề lên tiếng, bọn họ cũng không có cái gì để mà lên tiếng a. Khắc phục được tình trạng Linh Năng phế vật là hạng mục quan trọng nhất, nhưng cũng không phải do bọn họ nghiên cứu ra, chuyện này đối với danh dự thế gia trăm năm về lĩnh vực Y học mà nói có tổn hại rất lớn, Quốc gia hằng năm chi cho bọn họ không ít điểm tín dụng, nhưng mỗi năm trôi qua bọn họ lại nghiên cứu không được chút thành tựu nào, đương nhiên tự biết mình “Đuối lý”, không thể xông ra làm chim đầu đàn a. Bất quá, chuyện này cũng không đại biểu cho bọn họ không thể thăm dò, các phe thế lực đều cho rằng đối phương công phá được Linh Năng phế vật là nhờ có bệnh viện của bọn họ, cho nên bọn họ đang thăm dò lẫn nhau, lại tính toán cẩn thận tìm tới điểm mấu chốt trong chuyện này. Mặc dù bọn họ chỉ đang tính kế trong đầu, ngoài mặt không biểu hiện chút gì, nhưng thật ra đối với cái người tên Tuyên Nhược Phong lại vô cùng để ý.
Tuy rằng ở trên mạng, phần lớn mọi người đều nghĩ rằng Tuyên Nhược Phong nhất định đã kích phát được tiềm năng, nhưng mà không có người am hiểu trong lĩnh vực này ra mặt xác nhận. Phụ thân của Tuyên Nhược Phong lại là "nhân vật" như vậy. Mọi người cũng chỉ có thể bán tín bán nghi, bất quá vẫn có người kịch liệt mong muốn Tuyên Nhược Phong giao ra biện pháp kích phát tiềm năng, mà có người cũng đang im lặng quan sát diễn biến ở bên trong.
Cơ hồ tất cả đều rối tung rối mù, bất đồng với Dung gia vẫn đang bình thản như không có chuyện gì, Đổng gia lại có chút thiếu kiên nhẫn.
Y lâu Đổng gia 30 tầng, trong văn phòng của Viện trưởng.
Một nữ nhân mặc chiếc váy dài màu đen đang liếc mắt nhìn xuống phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Nữ nhân lớn lên mỹ mạo phi thường diễm lệ động lòng người, một bàn tay với những móng tay đỏ rực đang ôm lấy cánh tay còn lại khoanh ở trước ngực, quay lưng với màn hình quang não. Một lúc sau nàng ta thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc nam nhân ở phía màn hình đối diện. Ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, khuôn mặt mỹ lệ hiện lên nét âm ngoan.
Vừa nghe được đối phương nói xong, nữ nhân càng che đậy không được nét ngoan độc trên gương mặt: “Người đã trở lại?” Cố tình trở về ngay lúc này, nói như vậy, thực sự đã tìm ra cách phá giải Linh Năng phế vật?
Bất cứ ai cũng có thể khám phá ra hạng mục Linh Năng phế vật, nhưng tuyệt đối không thể là hắn ta.
Ở màn hình bên kia, nam nhân với khuôn mặt đầy lo lắng gật đầu: “Trên phi thuyền có người của Hoa gia, không kịp động thủ.”
“......” Biểu tình của nữ nhân càng trở nên hung ác nham hiểm không thôi, cả người phát ra hơi thở âm độc làm nam nhân ở phía đối diện lạnh cả sống lưng.
Nhìn thấy nữ nhân phẫn nộ như thế nam nhân trở nên thật cẩn thận mở miệng: “Thải nhi, nếu thật là hắn, chúng ta sẽ gặp xui xẻo.”
Đổng Thải tâm phiền ý loạn hướng về nam nhân phẫn nộ quát, đem tất cả hỏa khí đều phát tiết ở trên người hắn: “Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở ta.”
Thấy Đổng Thải tức giận, nam nhân lập tức im miệng, bất an nhìn Đổng Thải.
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Đổng Thải nhíu mày: “Tư liệu năm đó ngươi cũng không đem toàn bộ tiêu hủy đi chứ?”
Nam nhân trong lòng hiểu rõ, đây là có ý tứ muốn vứt bỏ Hàn gia.
“Không có.”
Đổng Thải khóe miệng giơ lên, kỳ thật việc này đối với nàng ta mà nói cũng chưa chắc là chuyện không tốt: “Ta sẽ tìm ngươi sau.”
Sau khi ngắt quang não Đổng Thải ở trong văn phòng đi qua đi lại. Trong chốc lát, lại lần thứ hai nhận được tin tức của nam nhân gửi đến, nhìn thấy nội dung bên trong, tâm tình của Đổng Thải mới dần chuyển biến tốt đẹp.
Tiểu tử kia của Tuyên gia tốt nhất là nên biến mất ngay trong hôm nay. Tuyên Nhược Phong nếu biến mất, chuyện về Linh Năng phế vật chỉ sợ cũng sẽ bị đình lại, ít nhất Long gia sẽ không cuốn lấy Đổng gia không buông.
★★★
Tuyên Nhược Phong phát hiện bồn hoa hồng trắng kia được người cẩn thận chiếu cố, tâm tình sung sướng ngồi bắt chéo đôi chân thon dài xinh đẹp, sai người hầu đi chuẩn bị cơm trưa.
Tuyên Nhược Phong tươi cười khẽ biến, môi mỏng lạnh nhạt nhấc lên, vẫn quyết định tìm tới sao?!
Một chiếc phi hành khí ngừng ở trước cổng lớn của Tuyên gia.
Tuyên Nhược Phong nhanh chóng đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy từ trên phi hành khí có ba nam một nữ đi xuống, đúng là cha mẹ Lâm gia cùng Lâm gia huynh đệ. Bọn họ hùng hùng hổ hổ, là muốn tới đòi công đạo cho người nhà của mình chứ gì.
Tuyên Nhược Phong tâm tình đang vui vẻ liền bị phá nát, biểu tình trở nên âm lãnh, đây là đáp án của mấy đại thế gia cho hắn sao? Hắn đã hiểu.
Đang tưới cây ở trong sân trước nhà quản gia vội vàng hướng cửa lớn chạy đến, chỉ kịp nhìn thấy ba nam một nữ kia không thèm nói lời nào, biểu tình của bốn người phẫn hận khó kìm nén không màng tới lời lẽ khuyên can của quản gia. Vừa dùng linh năng Hỏa hệ và Kim hệ phá nát cửa lớn, lập tức tiến vào Tuyên gia.
Tuyên Nhược Phong dùng đầu ngón tay chạm chạm mi giác, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh lẽo thị huyết, mối thù hôm nay hắn nhớ kỹ.
Quản gia tiến lên, thân thể còn chưa kịp chạm tới bốn người kia, đã bị một thanh niên có thân hình cao lớn một chưởng đánh bay, người này đúng là Lâm Dương.
Nhìn thấy quản gia bị bốn người đó đả thương, Tuyên Nhược Phong giận dữ, lập tức đi ra cửa chính đem bọn họ chặn lại ở ngoài sân.
Bốn người vừa nhìn thấy Tuyên Nhược Phong xuất hiện, nháy mắt lộ ra ánh mắt muốn ăn thịt người, hung tợn bắn về phía Tuyên Nhược Phong. Đặc biệt là nữ nhân kia, nét oán độc trên mặt hoàn toàn đem gương mặt mỹ lệ xinh đẹp vốn có kia vặn vẹo đến thật khó coi. Lưu Điệp căm tức nhìn Tuyên Nhược Phong đang đứng trước mắt, chính là người này, chính là hắn biến con của nàng thành một phế vật.
Tuyên Nhược Phong đối với việc xử lý những tình huống như hiện tại vô cùng quen tay, nhưng mà hắn lại nhạy cảm phát hiện trừ bỏ ánh mắt của bốn người đang đứng trong sân, bên ngoài tựa hồ còn có vài đạo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Tuyên Nhược Phong ở trong lòng nhanh chóng tính toán, hắn có thể vờ như bản thân mình thực sự có “Linh Năng”, nhưng là Linh Năng của hắn nếu có thể đối phó được bốn người trước mắt này liền có vấn đề.
Ba Linh Năng giả bốn sao, một Linh Năng giả ba sao, liền tính hắn đã kích phát được tiềm năng nhưng cũng không nên nghịch thiên như thế. Hắn biết rõ, đã có không ít người đem ánh mắt dừng ở Tuyên gia bọn hắn.
Chỉ là ban đầu không cẩn thận chơi đùa quá tay, liền mang đến nhiều phiền toái cho người nhà như thế. Tuyên Nhược Phong biết chính mình gần đây phô trương thanh thế quá mức, nhất thiết phải dừng lại những hành động như vậy, tốt nhất là giống như việc ngấm ngầm đối phó với Không Tặc lúc trước mới được.
Nhìn thấy quản gia dùng tay che ngực, bước đi tập tễnh hướng về phía mình, Tuyên Nhược Phong trong lòng dâng lên liệt hỏa hừng hực.
Quản gia trong lòng nôn nóng, hai người hầu trong nhà tuy rằng ở thời điểm đám người kia mới bước xuống xe đã bị hắn phân phó liên hệ cho bọn Nhị ca, nhưng chỉ sợ cũng không kịp nữa rồi, Lâm gia người tới rào rạt, sẽ không dễ dàng dừng tay.
Chuyện đáng mừng chính là, đội cảnh vệ đang trên đường tới đây, nhưng Tuyên Nhược Phong biết rõ, chỉ sợ là bản thân mình phải chịu khổ một chút rồi.
Tuyên Nhược Phong đem lửa giận hung hăng áp chế, nhiệt độ nóng bỏng giữa mày được hắn nhanh chóng kìm lại.
Hắn thần thái lạnh nhạt nhìn về phía bốn người kia.
Thấy Tuyên Nhược Phong không có khóc lóc xin tha, thậm chí thái độ lạnh nhạt hờ hững, còn mang theo sự cao ngạo bất tuân, cả người đều toát lên hơi thở cao quý, khuôn mặt sạch sẽ không nhiễm chút hạt bụi. Điều này khiến cho nữ nhân nhớ tới nhi tử của nàng, nghĩ đến con trai chỉ có thể nằm liệt ở trên giường, bi thương trong nháy mắt lan tràn, nàng gầm lên một tiếng: “Tuyên Nhược Phong, ngươi đả thương nhi tử của ta, ta muốn ngươi trả giá đại giới.”
Quang mang màu vàng, ở không trung đảo thành một độ cung sắc bén, Tuyên Nhược Phong không thể ngăn cản, chỉ có thể để viên đạn hung hăng xuyên qua cánh tay, cánh tay trắng nõn trong nháy mắt phun ra chất lỏng màu đỏ tươi, từng giọt huyết tích cứ như vậy trượt dài từ trên người hắn rớt xuống nền nhà, hai màu đỏ trắng đan xen nhìn vào vô cùng kích thích thị giác.
Cảm giác được cái trán nóng rực, Tuyên Nhược Phong vội vàng cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú sớm đã tràn ra nét âm lãnh.
Nhìn thấy cánh tay của Tuyên Nhược Phong bị thương, quản gia hoang mang rối loạn vội vàng tiến về phía trước, nhưng mà quản gia và Tuyên Nhược Phong giống nhau đều là linh lăng phế vật, muốn đối đầu với Linh Năng giả bốn sao chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, tự đi tìm chết.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lâm Lập Vân cũng bắt đầu hành động, trong tay giơ lên Hỏa cầu màu đỏ dùng lực thật mạnh đánh về phía quản gia.
Tuyên Nhược Phong thấy thế, ánh mắt ám trầm, lập tức phóng ra một lưỡi dao gió ngăn cản trước mặt quản gia. Hỏa cầu tuy rằng bị ngăn trở, lại vẫn phân thành hai nửa, ngọn lửa bên ngoài hỏa cầu bắn ra tung tóe rơi ở trên người quản gia. Lâm Dương thu tay, dùng sức đẩy mạnh quản gia một cái, cánh tay và ngực của quản gia đều đã dính công kích, cứ như vậy không chịu nổi mà ngã lăn trên mặt đất.
Nhìn thảm trạng của quản gia, sát khí của Tuyên Nhược Phong bốc lên bốn phía, nhưng mà trong đầu hắn rất nhanh xẹt qua khuôn mặt của người thân, ấn ký nóng bỏng trên trán cảnh cáo hắn khiến hắn không thể không quan tâm. Bởi vì trong thời gian ngắn hắn đã mang đến không ít phiền toái cho người nhà, nếu còn ở chỗ này đại khai sát giới, như vậy phiền toái kế tiếp sẽ càng ngày càng nhiều.
Đây chính là nỗi bi ai của việc nghịch thiên sửa mệnh, dù cho có một thân linh lực, nhưng vì quy tắc của thế giới này, vì không để cho thế giới này sụp đổ, đôi khi thật đúng là chỉ có thể nhịn xuống.
Tuyên Nhược Phong gắt gao cắn răng, căm tức nhìn bốn người Lâm gia tuy rằng xem người khác bị vả mặt rất là thú vị, nhưng không đại biểu cho hắn nguyện ý trở thành quân cờ của người khác. Lâm gia hôm nay ở Tuyên gia nháo loạn có bao nhiêu thống khoái, hắn nhất định phải dâng trả gấp trăm lần.
“Đối chiến 1vs1 là do Lâm Đào tự mình đề nghị, dì Lưu, nhi tử của ngài năng lực không bằng người, thì cùng tôi có cái quan hệ gì? Mấy vị tốt xấu gì cũng là bậc trưởng bối, hẳn là nên minh bạch hành vi lén lút trả thù, Lâm Đào sẽ bị thôi học.”
Đại ca Lâm Hải tiến đến vài bước gầm lên: “Đệ đệ của ta đã bị ngươi đánh thành phế nhân, còn lo lắng bị thôi học cái gì?”
Đều đã thành phế nhân, đi học cũng vô dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT