Editor: Troiwfmas

Thịnh Tông quá mức sốt ruột nên đem chuyện Tuyên Nhược Tây vốn đã tốt nghiệp quên mất.

Tuyên Nhược Nam liếc mắt nhìn thang máy nối thẳng lên lầu, biểu tình nôn nóng: “Tiểu Phong nó đã đi vào?”

Thịnh Tông không thấy Tuyên Nhược Tây đến nhẹ nhàng thở ra một hơi, đi theo phía sau Tuyên Nhược Nam: “Nam ca, anh yên tâm đi. Tiểu Phong cậu ấy có chừng mực, nhất định sẽ nhận thua trước.”

Tuyên Nhược Nam nghe vậy, càng tức giận trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm Thịnh Tông lâu đến mức khiến hắn cũng thấy chột dạ: “Cậu cảm thấy nó có chừng mực? Nó nếu có chừng mực thì đáp ứng đối chiến 1vs1 làm gì?” Từ sau khi bọn họ để mặc đệ đệ bảo bối cùng Đường Minh giao du, Tuyên Nhược Nam phát hiện tiểu đệ càng ngày càng bất chấp, bọn họ còn không thể thấy lại được bộ dáng có chừng mực của nó nữa.

Tuyên Nhược Nam sắc mặt biến thành màu đen, Thịnh Tông vội vàng ở một bên an ủi.

Mà lúc này, Vạn Thiên Sở chậm rãi từ trên người Thịnh Tông thu hồi ánh mắt, đem tầm mắt dừng ở trên người ba vị thanh niên cùng đi lại đứng chung một chỗ với bọn họ. Trong lòng hơi kinh ngạc, đa phần là không thể tưởng tượng được, bởi vì hắn thật sự rất khó hiểu làm sao mấy người này lại cùng Tuyên gia có liên quan. Ba thanh niên dáng người thon dài mà đĩnh bạt, tùy tiện đem một người trong đó xách ra, chỉ cần dậm chân một cái thôi cũng có thể làm Long Hoa quốc rung chuyển. Một vị là tôn tử của Tổng thống Long Nghi - Long Tiểu Thiên; một vị là tôn tử của Phó tổng thống Hoa Khanh Vãn - Hoa Thiện; một vị khác tuy rằng thân phận không có cao bằng hai người trước, lại là con trai của một nhân vật mà ngay cả Tổng thống cũng phải nể mặt ba phần, nhi tử bảo bối của thiên tài Y sư Dung Quý Quang - Dung Tước. Cho nên Vạn Thiên Sở mới có thể kinh ngạc ba người này từ khi nào lại cùng Tuyên gia đứng cùng một chiến tuyến, trước không đề cập tới thân phận tôn quý của họ, thì một người của viện Y học, hai người Hỏa hệ của viện Linh Năng, như thế nào sẽ cùng Nam ca - giáo viên Thủy hệ đụng mặt mà tới cùng nhau?!

Đừng nói là Vạn Thiên Sở không rõ, ngay cả Tuyên Nhược Nam thấy ba người bọn họ tiếp cận cũng cảm thấy không thể hiểu được.

Tôn tử của Tổng và Phó tổng thống cùng hắn “Ngẫu nhiên gặp được” thật sự cũng không có gì kỳ quái, tuy đều ở cùng viện Linh Năng khu Bắc, nhưng mỗi hệ Linh Năng đều phân chia đứng ở những tòa nhà khác nhau, nhưng tỷ lệ ngẫu nhiên gặp mặt vẫn có đi - khoảng 1%. Còn một người khác, gọi là Dung Tước, vì cái gì cũng có thể cùng hắn “Ngẫu nhiên gặp được” a? Bất quá chỉ là một lần nhặt giùm sách cũng không nhất thiết bởi vì vậy mà quấn lấy hắn chứ? Viện Y học khu Đông muốn theo chân bọn họ vẫn tồn tại khoảng cách nhất định, bởi học sinh của một viện nào đó muốn tiến vào viện khác, thủ tục trong đó phải nói là rất rườm rà, thế mà hắn mỗi ngày đều có thể cùng Dung Tước "Ngẫu nhiên gặp được". Tuyên Nhược Nam đối với việc này rất chi là mệt tâm, bởi bọn họ chỉ là tiểu dân chúng vô cùng bình thường, không nghĩ sẽ cùng những đại nhân vật này có liên quan.

Thấy Vạn Thiên Sở vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua, Tuyên Nhược Nam hơi hơi hé miệng tính giải thích gì đó, cuối cùng cũng chẳng nói được cái gì, chuyện của tiểu đệ mới là quan trọng nhất.

Vạn Thiên Sở khách khí mời ba người cùng ngồi xuống, ở trong đại sảnh nghỉ ngơi chờ đợi.

Thịnh Tông vội lấy lòng Tuyên Nhược Nam: “Nam ca, Tiểu Phong nói cậu ấy sẽ thắng, chúng ta nên thử tin tưởng hắn.”

Lời này vừa ra, ngồi ở đối diện Vạn Thiên Sở - Hoa Thiện sắc mặt lập tức thay đổi, che lấp không được tâm tình vốn đã kích động cùng vui sướng. Long Tiểu Thiên thì nhíu mày, rõ ràng có một chút không vui. Đem này hết thảy mọi cử động của họ thu vào mắt, Vạn Thiên Sở mắt ánh tối lại, cúi đầu như suy tư cái gì. Ngay cả cái vị còn lại kia vừa rồi cũng đem ánh mắt si mê dừng ở trên người Tuyên Nhược Nam - Dung Tước, kỳ thật hai nhà bọn họ cũng có chút liên quan, đáng tiếc Dung Tước quá lạnh lùng, một bộ dáng “Người sống chớ gần” làm người khác không thể tiếp cận. Cho nên, rõ ràng là có quen biết nhau nhưng hai người đều xem nhau như là người xa lạ ngay cả việc chào hỏi cũng không thèm nói một tiếng.

Bên này, nghe Thịnh Tông “An ủi” lại hoàn toàn không được an ủi một chút nào, Tuyên Nhược Nam lần thứ hai trừng mắt Thịnh Tông: “Cậu cảm thấy nó sẽ thắng sao?”

Thịnh Tông cũng biết chính mình lại nói sai, xấu hổ cười gãi gãi đầu: “Chắc là không.”

Tuyên Nhược Nam thấy Thịnh Tông cười vô tội, cũng hết tâm tư giận chó đánh mèo, bất đắc dĩ thở dài.

Tuyên Nhược Nam mở cái nút trên bàn, nhấn chọn vào phòng đấu của Tuyên Nhược Phong, trên bàn rất nhanh xuất hiện một màn hình, trên màn hình là hình ảnh nhân vật được lập thể hóa, giống như bọn họ đang chiến đấu trước mặt người xem vậy.

Thấy Tuyên Nhược Nam vậy mà không thèm chào hỏi một tiếng đã muốn xem thi đấu, Long Tiểu Thiên nhướng mày, nhìn thoáng qua Tuyên Nhược Nam thật sâu, dám không cho hai nhà Long - Hoa mặt mũi, vị trước mắt là người đầu tiên.

Mọi người cùng nhau đem ánh mắt dừng ở trong sân thi đấu, nhìn Tuyên Nhược Phong cùng Lâm Đào đứng đối diện nhau.

Nhìn thấy diễn biến trong màn hình, Tuyên Nhược Nam đầu tiên là kinh ngạc không thôi, sau đó tức giận xém chút nữa ngất xỉu. Ai tới nói cho hắn biết, đệ đệ bảo bối của hắn rốt cuộc bị làm sao vậy? Không chỉ tiếp nhận đối chiến 1vs1, mà còn can đảm khiêu khích đối thủ?

Thịnh Tông vội vàng đỡ Tuyên Nhược Nam, đừng nhìn mặt ngoài Nam ca ngả ngớn tựa hồ không tim không phổi, trên thực tế lại là người chịu không nổi đã kích nhất.

Giữa sân thi đấu.

Ánh đèn không quá mãnh liệt giúp biểu tình lạnh nhạt của Tuyên Nhược Phong được Lâm Đào nhìn thấy toàn bộ, Lâm Đào thậm chí có một loại ảo giác hắn đã nhìn lầm rồi, hắn lại thấy trong mắt Tuyên Nhược Phong nhìn hắn đầy vẻ trào phúng.

Tuyên Nhược Phong khóe miệng bị sự trào phúng trong lòng kéo cong lên, Lâm Đào lớn lên cũng không tồi, so với biểu ca Lưu Lâm còn muốn giống cẩu hơn mấy phần. Lưu Lâm, kẻ làm Tam ca chết ở trên giường, nếu hắn để đệ đệ chính mình đi tìm chết, vậy Tuyên Nhược Phong liền không khách khí nhận lấy.

“Lâm Đào, biểu đệ Lưu Lâm, chó săn trung thành nhất của Đường Minh, tôi còn cảm thấy kỳ quái tôi vốn không quen biết cậu, cậu tại sao lại chạy tới cùng tôi đối chiến? Thì ra là thế.”

Lâm Đào biểu tình cứng đờ, hắn cũng biết hành vi của mình cùng tính cách ngày thường không giống nhau, nhưng Đường Minh cấp một lượng lớn điểm tín dụng thật sự khiến hắn động tâm, đã thế hắn còn khuyên Đường Minh đem điểm tín dụng đều áp ở trên người mình, cho nên, danh dự gì đó căn bản đều không so được với điểm tín dụng hắn có được sau khi thắng trận tỷ thí này.

Đối với việc Tuyên Nhược Phong vạch trần giao dịch giữa hắn cùng Đường Minh, Lâm Đào trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng Tuyên Nhược Phong “Không biết điều”. Nhưng mà, ngoài mặt Lâm Đào không hề thể hiện ra, còn tỏ vẻ hào phóng cười nói: “Cậu đánh không lại tôi, cho nên cậu hãy nhận thua đi.”

Quả nhiên, trên diễn đàn không ít người đã bị biểu tình “Vô hại” của Lâm Đào lừa gạt, cùng nhau cho rằng Tuyên Nhược Phong tự mình đồng ý muốn đối chiến 1vs1, Đường Minh cũng không buộc hắn, mặt khác cũng cho rằng thương cảm Tuyên Nhược Phong là không công bằng với Đường Minh. Còn Lâm Đào, cùng lắm cũng là bị Đường Minh “Ép buộc”, đảo mắt một cái, những lời chỉ trích Lâm Đào cũng dần dần bị đè ép xuống.

Mọi người tựa hồ đã dự đoán Tuyên Nhược Phong sẽ nhận thua, sau đó bọn họ chỉ cần xem diễn rồi kiếm khoản tiền gấp đôi là được. Vừa rồi lại có người áp cho Tuyên Nhược Phong 2.000.000 điểm tín dụng, nhìn thấy lại có người coi tiền như rác xuất hiện, bọn họ đương nhiên càng vui vẻ. Cho nên ngay từ đầu cũng không công kích Tuyên Nhược Phong mạnh mẽ làm chi, ai kêu Tuyên Nhược Phong não tàn, cống cho bọn họ một món hời lớn như thế.

Tuyên Nhược Phong nhướng một bên lông mày, mắt đào hoa tràn đầy ý cười, được ý cười che đậy lạnh lẽo ở vực sâu lại nhanh chóng lan tràn, mọi người đều bị ngụy trang của hắn mê hoặc: “Những lời này tôi cũng giữ nguyên trả lại cho cậu, hy vọng đến lúc đó cậu đừng hối hận.”

Chính là câu khiêu khích này đã đem Nhị ca Tuyên Nhược Nam của hắn tức giận đến té xỉu, mà đám người vây xem phần lớn đều ném cho Tuyên Nhược Phong sự trào phúng cùng khinh thường, rất hiển nhiên bọn họ đều cho rằng Tuyên Nhược Phong chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Như vậy cũng có thể thấy được, đã vào đó mà còn phô trương thanh thế thì Tuyên Nhược Phong có bao nhiêu đáng thương.

Ở phía đối diện Lâm Đào nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạo ra tiếng, không khách khí nói: “Tuyên Nhược Phong, tôi có nên nói rằng đầu óc cậu thật ra không được bình thường?” Mệt hắn còn hảo tâm để Tuyên Nhược Phong có thời gian nhận thua, tình huống như vậy xem ra là không cần.

Tuyên Nhược Phong nâng tay: “Linh Năng của cậu là hệ Kim, thì tôi cũng chưa chắc đã thất bại.” Bất quá chỉ là một cái hai sao trung kỳ, đối với hắn mà nói chỉ giống như một con kiến dễ dàng bị hắn đạp chết.

Lâm Đào bị Tuyên Nhược Phong khiêu khích tức giận đến mất lý trí trong chốc lát, bộ dáng vốn khách khí lộ ra sự trào phúng, không thèm che dấu hướng Tuyên Nhược Phong nói: “Tôi đã quên, Tuyên Nhược Phong, tuy rằng cậu là Linh Năng phế vật, nhưng hình như là Linh Năng hệ Hỏa. Chỉ tiếc, hiện tại tôi không cần nhóm lửa nấu cơm, cho nên tác dụng duy nhất của cậu cũng không có chỗ để dùng.”

Người xem đều cười ầm lên, lời trào phúng này cũng đủ tàn nhẫn, hơn nữa, đầu năm nay hắn có lòng rãnh rỗi cùng điểm tín dụng dùng hỏa nấu cơm a..., như vậy Tuyên Nhược Phong chẳng phải vẫn có tác dụng đó sao.

Trong đại sảnh, ở nơi xa truyền đến tiếng cười nhạo làm sắc mặt Tuyên Nhược Nam khẽ biến, gân xanh trên trán hiện lên, tức giận nghiến răng. Bởi hắn làm giáo viên nên không có biện pháp vì mấy chuyện này mà xử lý đám học sinh đó, chỉ có thể một mình phẫn nộ chịu đựng.

Mà Lâm Đào một trận mắng chửi sướng mồm vừa rồi chính thức đem toàn bộ những người có Linh Năng phế vật mắng té tát, đáng tiếc, Lâm Đào quá đắc chí dường như đã quên trận đấu đang được chiếu trực tiếp, lời lẽ của hắn rất nhanh nhấc lên một làn sóng lớn ở trên diễn đàn. Đại bộ phận đều là người người nhà nhà mắng chửi, thể chất Linh Năng phế vật là trời sinh, vốn dĩ không thể lựa chọn, nếu có thể, ai mà muốn trở thành một người có Linh Năng phế vật. Nhưng Lâm Đào lại ngang nhiên đối với bọn họ nhục mạ như thế, phải biết rằng, bối cảnh những người có Linh Năng phế vật không phải ai cũng giống Tuyên Nhược Phong có thể để mặc người ta khi dễ, ví dụ như…… Hoa Thiện.

Hoa Thiện ở ngay lúc Lâm Đào đang vô cùng đắc ý mà gắt gao nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, lần đầu tiên ở trước mặt người khác Hoa Thiện xé xuống bộ mặt ôn hòa, chỉ còn lại sự thô bạo vô tận. Tiểu Tình của hắn chính là bị chửi bới như vậy, bị những lời đồn đãi thương tổn, hại cô ấy không bao giờ nguyện ý ra cửa. Cho nên ở trước mặt Hoa Thiện tốt nhất đừng nói những câu này, ngươi ở sau lưng Hoa Thiện ngứa miệng hắn sẽ không chú ý ngươi, nhưng hiện tại, cố tình ở thời điểm Hoa Thiện chú ý đến Tuyên Nhược Phong mà như thế, thì Lâm Đào đã hoàn toàn chạm vào nghịch lân của Hoa Thiện.

Long Tiểu Thiên than nhỏ, một khi Hoa Thiện nổi giận thì ai cũng ngăn cản không được, Lâm gia chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Dung Tước thấy sắc mặt Tuyên Nhược Nam đỏ bừng, ánh mắt ám trầm, âm thầm nhìn về phía mấy học sinh đang xem trận đấu của Tuyên Nhược Phong ở nơi xa. Ngay lập tức, mấy người kia bỗng nhiên im tiếng, bọn họ không hẹn mà cùng cảm giác được một đạo ánh mắt đi kèm với uy áp làm họ lạnh cả sống lưng, vì mạng nhỏ ngoan ngoãn mà câm miệng.

Tuyên Nhược Phong tươi cười sáng lạn, đối với việc Lâm Đào nói móc trào phúng không để bụng: “Con người của tôi đó à, thích nhất là chơi trò chơi.” Đặc biệt là trò hành hạ đến chết.

Theo âm thanh Tuyên Nhược Phong rơi xuống, Lâm Đào liền lấy lại lý trí, cũng phát giác chính mình nói những lời vừa rồi có chút không ổn, không đáp trả nữa, ngược lại bắt đầu công kích.

Tay phải của hắn hơi lóe lên những điểm quang mang màu vàng, lóng lánh như ánh sáng của những ngôi sao, theo những điểm ánh sáng tụ tập, trên tay hắn thực mau biến ảo ra một con súng lục màu vàng. Đem khẩu súng lục nắm chặt, hắn lập tức nhắm ngay vào Tuyên Nhược Phong.

Không thèm quan tâm mà hướng Tuyên Nhược Phong nã liên tục mấy phát đạn, tốc độ hắn tập kích không tính là nhanh. Nhưng vẫn khiến trọng tài kinh hoảng, trong đối chiến 1vs1 không thể lấy mạng đối thủ, tuy rằng Lâm Đào công kích không nhanh, nhưng Tuyên Nhược Phong vốn không cùng đẳng cấp Linh Năng chỉ sợ là né không kịp, mấy viên đạn thi nhau nhắm ngay chỗ yếu hại của Tuyên Nhược Phong mà phóng tới. Vô cùng rõ ràng, Lâm Đào muốn phá vỡ quy tắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play