Editor:
TroiwfmasBốn vị huynh trưởng sau khi ăn xong đang muốn tính sổ với Tuyên Nhược Phong, lại thấy hắn cầm theo hai hộp đồ ăn lớn đi ra từ phòng bếp thì thi nhau nhíu mày.
Tuyên Nhược Nam nhướn một bên mày, lúc này mang theo hộp đồ ăn ra cửa là muốn đưa cho ai đây?
Tuyên Nhược Tây gắt gao xoắn xuýt, khẳng định là đưa cho vị Đường tướng quân kia.
Tuyên Nhược Bắc xoa xoa cái bụng, Tiểu Phong nhi tay nghề thật tốt, còn muốn ăn nữa a.
Tuyên Nhược Đông trực tiếp mở miệng hỏi: “Hai hộp đồ ăn này em muốn đưa đi chỗ nào?”
Bốn vị huynh trưởng đồng thời nhìn về phía hắn. Không thể không nói, bề ngoài của Tuyên gia đúng là hoàn mỹ quá đáng. Bốn vị ca ca soái khí bức người có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm hắn, hình ảnh đẹp mắt này quả thật đánh sâu vào lòng người khiến bất cứ ai nhìn qua cũng không tránh được choáng váng đầu óc, không phải người nào cũng chịu được a.
Tuyên Nhược Phong cũng rất dứt khoát trả lời: “Đương nhiên là muốn đưa cho Đường tướng quân.” Dù sao việc hắn muốn theo đuổi Đường Cẩn Phong cũng không phải nói đùa, huống hồ chẳng có gì phải che giấu cả, hai nhà khoảng cách cũng không xa, mấy vị ca ca đương nhiên biết được phương hướng hắn chuẩn bị đi chính là Đường trạch.
Theo lời nói của Tuyên Nhược Phong vừa dứt, sắc mặt mấy vị huynh trưởng lập tức khẽ biến.
Tuyên Nhược Nam dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm, cử chỉ vô cùng ngả ngớn: “Cho nên việc em theo đuổi Đường tướng quân là nghiêm túc!?” Tiểu đệ quả nhiên là muốn tìm ngược, thích nếm trải tư vị bị người ta vứt bỏ thêm lần nữa hay sao?
“Em dùng cái này cảm tạ hắn ngày trước đưa em về nhà không được sao? Làm người phải tri ân báo đáp.”
Nốt ruồi mỹ lệ nơi khóe mắt của Tuyên Nhược Bắc khẽ nâng: “Cho nên bữa ăn hôm nay vốn là chuẩn bị vì Đường tướng quân đúng không?” Bọn họ vừa rồi chuyển cho tiểu đệ tiền chẳng phải bị mất trắng rồi hay sao?! Dù sao tiểu đệ nấu ăn là vì Đường tướng quân, cuối cùng, tiện đà cho bọn hắn ké chút mỹ thực chứ gì. .
ngôn tình hayTuyên Nhược Phong cả giận nói: “Anh nghĩ sao thế, Đường tướng quân làm sao ăn hết nhiều đồ ăn như vậy?”
Tuyên Nhược Đông nhíu mày, dò hỏi lại sự việc Tuyên Nhược Phong liều mạng muốn che dấu: “Em ở khu chợ hải sản tiêu phí 150.000 điểm tín dụng, là mua cái gì?”
Tuyên Nhược Phong trong lòng than thở, quả nhiên là né không được, chưa đủ 18 tuổi trong khoản này là phiền phức nhất, người giám hộ có thể tùy thời kiểm tra quá trình ngươi tiêu tiền, tuy không đến mức phải rõ ràng chi tiết mọi thứ, nhưng hiện tại Tuyên Nhược Phong thật đúng là không thể giải thích 150.000 điểm tín dụng đã dùng ở nơi nào.
Tuyên Nhược Phong vội vàng mỉm cười: “Đồ ăn rất nhanh sẽ nguội, em đi trước đã, có chuyện gì trở về lại nói được không?”
Tuyên Nhược Đông rõ ràng phát hiện Tuyên Nhược Phong đang lảng tránh vấn đề này, 150.000 điểm tín dụng kia theo hắn biết là tương đương với một con cá heo, cũng không phải vấn đề gì khó mở miệng? Vì sao lại không thể nói ra được?
Tuyên Nhược Tây chậm rãi đứng lên, cười như không cười: “Anh cùng em mang đi, hai hộp đồ ăn này hẳn là rất nặng đi, anh giúp em cầm.” Tuyên Nhược Tây nhàn nhạt nói, trong đầu nảy ra ý định phá đám.
Tuyên Nhược Phong cắn cắn môi, uy hiếp nói: “Thật sự không cần các anh hỗ trợ, em nói các anh nghe, các anh nếu dám phá hỏng chuyện tốt của em, em bảo đảm các anh từ ngày mai sẽ không còn được gặp lại em nữa!” Nói xong, Tuyên Nhược Phong tâm tình biến hóa.
Tuyên Nhược Phong vừa dứt lời, liền mang theo hai hộp đồ ăn vội vàng chạy ra khỏi cửa, mấy vị huynh trưởng cũng không có ý định bắt hắn trở về, ai kêu bọn họ là người tốt “Tri ân tất báo” chứ! Lần trước tiểu đệ bị thương được Đường tướng quân mang trở về, theo lý mà nói thì nhà bọn họ nên đi cảm tạ một phen. Huống hồ, bọn họ không biết Tuyên Nhược Phong chỉ là muốn lấy việc "bỏ nhà đi bụi" ra uy hiếp, còn tưởng rằng tiểu đệ nói "sẽ không còn được gặp lại" là hắn muốn tự sát, một đám huynh đệ Tuyên gia đều là đệ khống, vô cùng cưng chiều đứa nhỏ này, đương nhiên không dám kích động Tuyên Nhược Phong.
Nhìn bóng dáng tiểu đệ vui sướng chạy như bay rời đi, Tuyên Nhược Bắc buồn bực không thôi: “Đại ca, giờ phải làm sao đây?” Người ngốc như hắn cũng phát hiện sự tình căn bản đã không đi theo hướng đại ca tiên đoán, tiểu đệ đây là nghiêm túc, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc. Thời điểm theo đuổi Đường Minh cũng không thấy nó dụng tâm tiến vào phòng bếp bao giờ.
Tuyên Nhược Nam cười khổ nói: “So với lúc theo đuổi Đường Minh còn muốn điên cuồng hơn.”
Tuyên Nhược Tây dứt khoát phát biểu ý kiến: “Mang nó đi, Tiểu Phong cần phải rời khỏi đây.”
“Đưa đến nơi nào?” Tuyên Nhược Đông lo lắng bên ngoài không an toàn, “Một bộ phận thủ lĩnh trên Long tinh chủ động phá bỏ khế ước ngưng chiến, hiện tại tình hình tuy rằng đã ổn định lại, nhưng cũng chẳng có gì bảo đảm bọn chúng không một lần nữa xuất hiện dã tâm bừng bừng hay không, còn có dạo gần đây không tặc hoành hành, hiện tại ở tinh cầu khác đã không còn an toàn nữa.”
Bốn huynh đệ đồng loạt thở dài, cũng không nghĩ rằng mình can thiệp vào chuyện của đệ đệ thì có cái gì là sai cả.