Nhìn vết nước dưới đũng quần Hòa Khánh, Tuyên Nhược Phong cười khẽ, vô dụng như vậy, so ra kém hơn Võ Cường nhiều, không thể làm nên đại sự.
Tuyên Nhược Phong nhìn về phía Võ Cường: "Ông muốn sống, có thể, tôi muốn ông giúp tôi làm một chuyện." Hạc giấy phi hành của hắn chỉ có thể theo dõi trong một khoảng cách có hạn, nếu hắn muốn nắm được nội tình của Cực Ác không tặc, nhất định phải có một nội gián, mà ngay từ sớm hắn đã để ý đến Võ Cường.
Chỉ hy vọng Võ Cường có thể thức thời.
Võ Cường mở miệng, lại phát hiện hàm răng run cầm cập, một hồi lâu, hắn mới cất tiếng nói: "Cậu muốn tôi làm cái gì?"
"Cực Ác không tặc, tôi muốn ông giúp tôi làm nội gián, nếu ông làm tốt? Tôi tạm tha cho ông tội chết." Tuyên Nhược Phong đã sớm luyện một thân tài ăn nói mê hoặc lòng người, nhưng lại chưa bao giờ thật sự giữ lời.
Võ Cường vì mạng sống, đã sớm không thèm quan tâm, lập tức nói: "Tôi đáp ứng cậu, tôi đáp ứng cậu!"
Mà Hòa Khánh ở bên cạnh vội vàng mở miệng: "Tôi cũng có thể làm nội ứng."
"Ông?" Tuyên Nhược Phong nhướng mày, Hòa Khánh từ đầu không phải là đối tượng mà hắn suy xét, Hòa Khánh chẳng qua chỉ là thủ hạ của Võ Cường, ở bên trong Cực Ác không tặc sợ rằng cũng chỉ là tôm tép mà thôi, căn bản không chút hữu dụng. Tuy rằng hắn cũng rất muốn giết Võ Cường, bất quá nếu Võ Cường chết, hắn cũng khó mà tìm được người thích hợp có thể tiến vào Cực Ác không tặc.
Hòa Khánh khóc lóc khẩn cầu: "Tôi thật sự cũng có thể làm nội ứng, cầu xin cậu, tôi còn chưa muốn chết......"
Đời trước hắn cũng không muốn chết, nhưng mà cũng chưa từng có ai cho hắn hy vọng cả!
Tuyên Nhược Phong hừ lạnh, đôi lông mày tuấn mỹ nhướn lên, khóe môi khẽ cong, mang theo một tia tà khí.
Thiếu niên toát ra sự mị hoặc một cách tự nhiên lại khiến sắc mặt Hòa Khánh trắng bệch càng thêm lợi hại, hắn có dự cảm, hắn phải chết ở chỗ này không sai, cái người đẹp đến mức khủng bố trước mắt kia sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tuyên Nhược Phong từ không gian lấy ra hai con huyết trùng ném về phía Võ Cường cùng Hòa Khánh, huyết trùng nhanh chóng chui vào mũi đối phương, đầu hai người đồng thời đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt cổ cảm giác đau đớn kia liền biến mất không thấy tăm hơi.
Nhưng mà, Võ Cường cùng Hòa Khánh vô cùng rõ ràng trong cơ thể mình đã có nhiều thêm một con trùng.
Tuyên Nhược Phong vô tội xòe ra hai bàn tay, nói: "Tôi cũng chỉ vì chính mình tính toán một chút, vạn nhất các ông phản bội tôi thì làm sao bây giờ? Các ông trở lại Cực Ác, phái người tới bắt tôi thì sao?"
Tuyên Nhược Phong tỏ vẻ sợ hãi nói, "Nếu các ông không nghe lời, tiểu trùng trong cơ thể sẽ náo loạn, huyết trùng thích nhất là ăn thịt người." Đương nhiên, còn cần phải có mệnh lệnh của hắn nữa. Sư tôn phải dưỡng thật lâu mới dưỡng ra được một trăm con, huyết trùng xác suất sống vô cùng thấp, không có sư tôn tỉ mỉ bồi dưỡng, chỉ có thể cẩn thận dè dặt sử dụng. Cho nên hiện tại phải dùng ở trên người hai tên súc sinh này, thật đúng là lãng phí.
Võ Cường phảng phất bị người ta nói trúng ý đồ, sắc mặt càng thêm tái mét.
Biết rõ rằng đối phương có ý nghĩ trả thù, nhưng nếu không phải vì Võ Cường là lão đại, Tuyên Nhược Phong cũng không có ý định lưu hắn lại.
"Võ Cường, ông tựa hồ không tin lời tôi nói a!"
Tuyên Nhược Phong cười khẽ búng tay một cái, ở phía sau Võ Cường truyền đến tiếng thét thê thảm chói tai, theo đó là một lực mạnh mẽ mà ấm nóng đánh vào phía sau lưng hắn, tiếng kêu thảm thiết của Hòa Khánh đột nhiên im bặt, phần lưng có thứ gì đó sền sệt chảy xuống nói cho hắn biết, Tuyên Nhược Phong không phải nói giỡn, cái con huyết trùng kia, thật sự có thể nắm giữ tánh mạng của hắn.
Võ Cường lần thứ hai nhìn về phía Tuyên Nhược Phong, ánh mắt chỉ là tràn ngập sợ hãi, Tuyên Nhược Phong thủ đoạn quá quỷ dị, căn bản không giống người bình thường.
Nhìn Hòa Khánh biến thành đống thịt nát, Tuyên Nhược Phong thở dài: "Haizz...... Tôi là người ít khi sát sinh, cảm tạ các ông hôm nay đem tôi mang tới đây." Để cho hắn có cơ hội đem sát khí trong lòng phát tiết ra không ít.
Tuyên Nhược Phong chậm rãi đi đến trước mặt Võ Cường: "Chạy nhanh đi, có người tới."
Hắn thật không nghĩ rằng, Đường Cẩn Phong cư nhiên sẽ đuổi đến, bất quá, tình trạng trước mắt thật sự có chút không biết giải thích thế nào, cho nên, hắn đến lúc phải đi rồi.
Thẳng đến sau khi Tuyên Nhược Phong rời đi, Võ Cường còn chưa phục hồi lại tinh thần, chờ hắn tỉnh lại, nhìn đến trên mặt đất hỗn độn từng khối thi thể cùng mùi máu tươi ngập trời, khuôn mặt hắn lại dại ra không chút biểu tình. Đợi đến khi cảnh báo vang lên, khát khao muốn sống khiến hắn vội vàng vùng dậy đào tẩu.
Mà thời điểm Đường Cẩn Phong dẫn đầu một đội quân tiến vào, bên trong đã không còn một ai, chỉ còn lưu lại một đống thi thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT