Cảm giác bị người khống chế cũng không dễ chịu, Võ Cường trong lòng lửa giận ngập trời, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà biến thành dữ tợn xấu xí, gân xanh trên trán bạo phát, mang theo sát khí sắc bén nhìn thẳng Tuyên Nhược Phong: “Tuyên Nhược Phong, mày nên suy nghĩ rõ ràng hậu quả, tao khuyên mày đừng làm việc ngu ngốc.”
“Đúng vậy, Tuyên Nhược Phong, thức thời một chút, đem chúng tao thả ra.” Hà Vinh cũng ở một bên kêu gào, thanh âm bén nhọn khó nghe.
Tuyên Nhược Phong nhíu mày, mũi nhăn lại, vẻ mặt không vui nhìn về phía Hà Vinh: “Ông có súc miệng không nha, miệng sao lại thối như vậy?”
Hà Vinh đỏ mặt tía tai: “Mày cái tiểu tiện nhân này……”
Tuyên Nhược Phong ghét nhất chính là người khác gọi hắn như vậy, đời trước những người quen thuộc cùng xa lạ đều đem hai chữ này đặt ở trên người hắn, hắn đã nghe đủ rồi. Chỉ vì thích sai người, nhất định phải xứng với hai chữ "tiện nhân" hay sao?!
Tuyên Nhược Phong không vui vẫy tay một chút, dưới tình huống ba người kia còn đang sững sờ, Hà Vinh khí thế kiêu ngạo vừa rồi đột nhiên bị một loại vũ khí sắc bén không biết tên ngũ mã phanh thây, một khắc từng khối thi thể kia rơi trên mặt đất bọn họ còn chưa phục hồi lại tinh thần. Thẳng đến khi máu tươi từ trong những khối thịt chậm rãi chảy ra, bọn họ mới cảm nhận được khắp nơi trong không khí đều nổi lên mùi máu tanh tưởi.
Máu tươi đặc sệt, nhuộm dần bốn phía…… đôi mắt ba người nhiễm hồng, không thể tưởng tượng nhìn cái đầu còn hoàn hảo vô khuyết của Hà Vinh rơi trên mặt đất, nét tươi cười dữ tợn vĩnh viễn còn ở trên mặt kia, trông thật lố bịch vô cùng.
Hoàn toàn không có Linh Năng dao động, lại có thể làm một hỏa hệ ba sao Linh Năng giả trong thời gian không đến một giây liền chết đi, thủ thuật này quá quỷ dị khó lường, trước đây chưa từng gặp, chưa từng nghe thấy.
Cái trán Võ Cường bắt đầu rịn ra mồ hôi lạnh, nếu có thể đoán được Linh Năng của Tuyên Nhược Phong, có lẽ bọn họ còn nắm chắc liều mạng một lần, nhưng mà…… Chưa kể toàn thân không thể nhúc nhích, Linh Năng của Tuyên Nhược Phong là gì bọn họ cũng không biết. Võ Cường bây giờ vô cùng ý thức được rõ ràng, hiện tại bọn họ đã giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người chặt chém.
Phương Đại Trụ cùng Hòa Khánh càng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lạnh toát cả người.
Ba người bọn họ đều ý thức được, sợ rằng hôm nay chỉ có thể lưu mạng lại chỗ này.
Nhưng vào lúc này, một dòng máu đỏ tươi đột nhiên bắt đầu di động, uốn lượn tựa như một con rắn nhỏ màu đỏ, chậm rãi trườn về phía Tuyên Nhược Phong.
Võ Cường nuốt nuốt nước miếng, có thể điều khiển chất lỏng, Tuyên Nhược Phong là thủy hệ Linh Năng giả? Vậy vừa rồi phong hệ Linh Năng kia lại là sao nữa đây? Một người sao có thể có được nhiều hệ Linh Năng?! Đa hệ…… Nghìn năm qua chưa từng xuất hiện một vị song hệ Linh Năng giả nào. ( Chẳng hiểu sao tác giả lại nói là Phong hệ cơ, chương trước là Hỏa hệ mà nhỉ??? Cứ coi như lúc 4 thằng già kia bị định thân có 1 trận gió thổi qua nhưng Hỏa hệ rõ ràng thế cơ mà lại không thấy nhắc tới)
Con rắn máu màu đỏ chậm rãi nâng lên thân thể của nó, Tuyên Nhược Phong bình thản vươn ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào nó, sau khi nó ở trên đầu ngón tay thiếu niên trích xuống một giọt máu liền tựa như bọt nước rơi rụng trên mặt đất, không còn nhúc nhích, màu máu đỏ tươi từ từ khô đi.
Mà ở thời điểm thiếu niên tinh tế tìm tòi nghiên cứu dòng máu đỏ kia, ba người Võ Cường liều mạng vận dụng dị năng, lại như cũ không thể thoát khỏi khốn cảnh.
Tuyên Nhược Phong đang nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt tuấn mỹ an tĩnh bình thản, khung cảnh này hiện ra trước mắt ba người kia so với tang thi cao giai của Khu Nguy Hiểm còn muốn đáng sợ hơn.
Rốt cuộc, thiếu niên cũng mở miệng.
Hắn chậm rãi mở ra hai mắt, trào phúng nhìn về phía ba người: “Hà Vinh, sinh vào tháng 5 năm 2727 theo lịch Trung hoa, là thành viên của Cực Ác không tặc vũ trụ. Trong suốt 36 năm, phạm án chồng chất, tài sản cướp bóc cùng sở hữu có 151 vạn tín dụng điểm, tổng cộng giết chết 99 người vô tội, cường bạo cả trai lẫn gái nhân số càng nhiều hơn, có đến 117 người. Đem tính mạng người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, sớm biết như thế không nên để cho hắn chết dễ dàng như vậy.”
Võ Cường hoảng sợ bất an: “Cậu như thế nào biết được?” Bọn họ đều là người của Cực Ác không tặc.
“Nói như vậy, ông cũng giống hắn?!” Thiếu niên lạnh lùng gợi lên khóe miệng. Hắn vẫn luôn biết cha mẹ mình chết đi tuyệt đối không phải là chuyện ngoài ý muốn, nhưng ở đời trước, bởi vì linh hồn chỉ có thể hoạt động trong khu vực có giới hạn, cho nên hắn điều tra không ra rốt cuộc là ai ở sau lưng hại chết cha mẹ hắn. Không tặc vũ trụ lớn bé cũng có tới trăm nhóm, khét tiếng nhất có ba nhóm, một nhóm vừa chính vừa tà Hắc Xà không tặc, một nhóm thích cướp của người giàu chia cho người nghèo Bạch Yến không tặc, mà một nhóm còn lại chính là Cực Ác không tặc. Vô luận thanh danh như thế nào, một sự thật không thể phủ nhận chính là ba cái tổ chức không tặc này đều giết người không chớp mắt, cha mẹ hắn bởi vì quấn vào tranh đấu chém giết của không tặc mới làm vật hi sinh, cho nên hắn căn bản không biết rốt cuộc cái tổ chức không tặc nào giết hại cha mẹ mình. Bất quá hiện tại hắn cũng lờ mờ đoán được, nếu đời trước những người đã từng thay nhau cường bạo hắn cùng Cực Ác không tặc có quan hệ, như vậy, người nhà của hắn 60% khả năng chính là chết ở trong tay Cực Ác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT