Xế chiều, Diệp Tần Phong đã đau đến không thở nổi, cảm giác đứa nhỏ như muốn đá vỡ bụng mình vậy. Ân Thiên Vũ dìu cậu đi được hẳn ba vòng cầu thang, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa liền khom người bế cậu về phòng.

Nhìn Diệp Tần Phong chật vật đau đớn như vậy, Ân Thiên Vũ thật muốn tát mình mấy cái. Hắn không dám tưởng tượng lần trước khi hắn ở nước ngoài bặt vô âm tín, Diệp Tần Phong ở nhà vừa lo lắng cho hắn vừa chịu đựng nỗi thống khổ này, cảm giác sẽ như thế nào?

Nhất định không hề dễ chịu, ấy vậy mà cậu không hề trách hắn một câu nào, ngược lại còn quan tâm hắn có bị sao không, không ăn đúng bữa sao, tại sao lại gầy đi rồi. Trong phút chốc, Ân Thiên Vũ tự mắng mình một câu "đồ tồi!"

Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn bây giờ chính là, hảo hảo bồi bên cạnh cậu, lần trước đã chậm trễ, lần nào không thể lặp lại sai lầm.

Mỗi lần Ân Thiên Vũ nghe thấy người bên cạnh rít nhẹ vì đau, trái tim như muốn thắt lại, nhìn xem, đến cả đau cũng cắn răng chịu đựng, hắn cảm giác mình thật vô dụng.

"trong phòng không có người ngoài, em đừng cố chịu đựng." Ân Thiên Vũ vừa giúp cậu xoa bụng vừa nhỏ giọng nói "có thể cắn anh này!"

Nói xong liền đưa tay còn lại đến trước mặt cậu.

Hai mắt Diệp Tần Phong sớm đã phiếm hồng vì đau, nghe thấy hắn nói vậy liền không khỏi phì cười, gạt tay hắn ra "anh đang coi em là phụ nữ đó hả?"

"không phải ý đó..." Ân Thiên Vũ đau lòng muốn chết "lần trước để em một mình chịu khổ, lần này ở ngay bên cạnh cũng không thể chia sẻ cho em được cái gì..."

Diệp Tần Phong nghe xong liền sáng tỏ, đây là đang bức rức chuyện cũ?

Kì thật lúc đó cậu cũng có chút uất ức, vốn dĩ hắn đã hứa sẽ quay về cùng cậu đón bảo bảo, nhưng sau đó lại mất tích liên tục mấy ngày trời, đến lúc sắp sinh cũng không thấy hắn đâu, thử hỏi ai không buồn?

Nhưng thật may, đến cuối cùng hắn cũng quay về, vẫn kịp cùng cậu đón Tĩnh nhi.

Trông cậu cứng rắn vậy thôi, nhưng thật ra rất dễ thoả mãn, chỉ cần nhìn thấy Ân Thiên Vũ bình an vô sự quay trở về thì mọi uất ức ban đầu đều tan biến đi hết.

Diệp Tần Phong không sợ phải một mình sinh con, cậu chỉ sợ người thương gặp chuyện. Sợ, thật sự rất sợ.

Bởi vì cậu đã quá yêu hắn, đã trao hết tất cả cho hắn, nếu có một ngày hắn xảy ra chuyện, cậu sợ mình sẽ không chịu nỗi mất...

Nghĩ đến đây, cậu thấy mình có chút ủy khuất, liền ôm lấy cánh tay hắn, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp kia, khẽ thút thít "đau quá..."

Ân Thiên Vũ tan chảy ngay lập tức.

Đúng lúc Ân Thiên Cát mở cửa đi vào, đập vào mắt là một thau cơm chó thượng hạng. Thật muốn chạy đi tìm Tống Hàn Quân ngay và luôn!

"e hèm, em vào kiểm tra một chút..."

Ân Thiên Vũ nhướn mày nhìn em mình, tràn đầy ghét bỏ 'ai mượn vào lúc này vậy?'

Ân Thiên Cát "..."

Anh bày tỏ thái độ gì thế này?

Diệp Tần Phong đang đau đến chỉ còn nửa cái mạng, làm gì có thời gian để ý đến hai anh em bọn họ đang nã súng lẫn nhau, cậu thành thật buông tay hắn ra, nằm lại ngay ngắn cho Ân Thiên Cát kiểm tra.

"mở hết rồi, sinh ngay thôi, Hàn Quân đang pha sữa dưới lầu, anh..."

Ân Thiên Cát còn chưa kịp nói hết đã nghe thấy tiếng của người nọ lanh lảnh ngoài cửa "em vừa nhắc anh đấy à? Có mặt ngay đây."

Tống Hàn Quân trên tay cầm theo một ly sữa nóng, tươi cười bước vào.

Nói rồi Tống Hàn Quân đưa ly sữa cho Ân Thiên Vũ "bồi anh ấy uống đi, vỡ ối liền sinh đó."

Bất quá đứa nhỏ thật sự gấp gáp muốn ra ngoài, Diệp Tần Phong còn chưa uống được bao nhiêu đã siết lấy tay của Ân Thiên Vũ, gầm lên một tiếng.

Bên dưới thấm một mảng sản dịch, nơi nào đó bắt đầu căng rát, Diệp Tần Phong cảm nhận rất rõ ràng đứa nhỏ đang từng chút từng chút dịch chuyển, đau nhức từ xương chậu lan ra khắp cơ thể.

Bởi vì có Tống Hàn Quân ở đây, nên mọi thứ đều được chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần vỡ ối liền bắt tay vào việc, không có gì phải hoảng.

"dùng sức, mau dùng sức."

"ngô~" Diệp Tần Phong theo từng cơn co thắt mà dùng sức, miệng liên tục hừ hừ mấy tiếng, nói đúng hơn là đã tiêu hao không ít thể lực rồi, không còn sức mà gào nữa.

Ân Thiên Vũ căng thẳng đến mức trán chảy đầy mồ hôi, đến thở cũng không dám thở mạnh, một mực ôm Diệp Tần Phong trong lòng không dám buông tay.

"tiếp tục, Tần Phong, tiếp tục dùng sức đi." sau vài lần cậu gồng mình rặn xuống, rốt cuộc Tống Hàn Quân nhìn thấy được chỏm tóc đen đang chen chúc giữa hai chân cậu, vỗ vỗ lên chân cậu hối thúc.

"sắp được rồi, tiểu Phong, cố gắng thêm chút nữa!" Ân Thiên Vũ hôn lên tóc cậu một cái, khẽ thì thầm vào tai cậu.

Diệp Tần Phong không ngừng dùng sức, nước mắt chẳng biết rơi xuống từ bao giờ, tràn ướt cả mi. Nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn bên cạnh, trong lòng lại bình tĩnh thêm một chút, hít thở thật sâu, lần nữa dồn sức xuống dưới.

Ân Thiên Cát đứng bên cạnh Tống Hàn Quân cầm sẵn khăn lông, nhìn thấy đầu đứa nhỏ dần trồi ra ngoài liền sáng mắt "một chút nữa, một chút nữa thôi! Đầu ra rồi!"

Chẳng biết qua bao lâu, gân trán của Diệp Tần Phong dần dần lặn xuống, thoát lực ngã vào lòng Ân Thiên Vũ, lặng lẽ thiếp đi.

Đứa bé vừa lọt lòng còn đỏ hỏn, khóc đến long trời lở đất đang được Ân Thiên Cát bế sang phòng bên cạnh vệ sinh sạch sẽ.

Ân Kiến Hạo và Lâm Mỹ Cơ ở bên ngoài thấp thỏm không yên cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, vui mừng nắm tay nhau đi theo sau Ân Thiên Cát, muốn nhìn cháu một chút a~

"tiểu Diệp vẫn ổn chứ?" Lâm Mỹ Cơ vừa ngắm cháu vừa hỏi.

"vẫn ổn, chỉ là kiệt sức nên ngủ rồi." Ân Thiên Cát đáp.

"vậy là tốt, Mỹ Cơ bà xem, cái mũi này y hệt tiểu Vũ này." Ân Kiến Hạo gật đầu, nhìn cháu nội nhìn đến cao hứng, kích động chỉ chỉ vào chiếc mũi bé xíu của con bé.

"ông cũng nhìn đi, cái miệng này, có giống ông không?" Lâm Mỹ Cơ cũng vui vẻ kéo kéo tay ông.

"hai người cứ như lần đầu đầu bế cháu ấy..." Ân Thiên Cát đứng một bên khịt khịt mũi, đây đã là đứa cháu thứ năm rồi đấy.

"thì sao? Con không có cháu liền ghen ăn tức ở hả?" Lâm Mỹ Cơ liếc xéo con mình.

Ân Thiên Cát "...!!!!!!"

Diệp Tần Phong chợp mắt một lần liền ngủ thẳng đến sáng hôm sau, cả người vẫn còn đau nhức vô cùng, cảm giác như robot lâu năm bị mục nát, chỉ cần chạm nhẹ liền rớt cánh tay ra ngoài.

"dậy rồi, thế nào, còn đau không?" Ân Thiên Vũ vội đặt bát cháo lỏng lên bàn bên cạnh, cẩn thận đỡ người ngồi dậy tựa vào gối ở phía sau.

"đau..." Diệp Tần Phong bây giờ mong manh như một tờ giấy, kéo kéo vạt áo của Ân Thiên Vũ, nhỏ giọng "muốn ôm."

Ân Thiên Vũ xin chào thua với skill làm nũng này của lão bà, lập tức nhào đến ôm người vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play