Liêu Vỹ Hạ quả nhiên rất nghe lời Ân Kiều, chỉ uống vài ly với trưởng bối cho phải phép rồi thôi, còn lại đều từ chối. Vì thế, trong số ba chú rể tiêu sái sáng ngời hôm nay, Liêu Vỹ Hạ là người tỉnh táo nhất.

"có mệt không?" Liêu Vỹ Hạ cẩn thận bế Ân Kiều về giường, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mái của cô lên.

"mệt..." Ân Kiều than mọt tiếng, sau đó tay chân đều dang rộng, chiếm hết cả cái giường to lớn.

Liêu Vỹ Hạ phì cười, cúi người véo má cô một cái, "vậy ngủ sớm!"

"không muốn, đêm tân hôn ai lại ngủ sớm như vậy?" Ân Kiều lắc đầu, bật người dậy kéo Liêu Vỹ Hạ xuống ngồi cạnh mình.

"đêm tân hôn không thể động phòng, lại không chịu ngủ, em định tâm sự đêm khuya sao?" cậu khoác tay ôm lấy vai người thương.

"cũng được, không phải ngủ là được!" Ân Kiều ngã vào lòng cậu, chun mũi nói "đêm tân hôn một khắc đáng ngàn vàng, anh không nghe câu này sao?"

"vậy từ giờ đến sáng còn hơn sáu tiếng nữa, tính ra tiền xài không hết đấy!" Liêu Vỹ Hạ bật cười.

Ân Kiều liếc xéo, không thèm trả lời nữa. Thật lâu sau lại lên tiếng

"Vỹ Hạ!"

"hửm?" Liêu Vỹ Hạ nhìn cô.

"anh thích con trai hay con gái?" Ân Kiều vừa hỏi, tay lặng lẽ đặt lên bụng, xoa xoa mấy vòng.

"đều thích." Liêu Vỹ Hạ cũng vươn tay đến, cùng cô xoa đều trên bụng "chỉ là... làm khổ em rồi..."

"anh thôi sến súa đi được không?" cô gạt tay của cậu ra, liếc "thế nói xem, bảo bảo này, sẽ giống ai?"

Liêu Vỹ Hạ vừa định đáp 'giống em', nhưng rất nhanh đã thu hồi ý nghĩ này, thay vào đó là thêm hai chữ "xinh đẹp giống em!"

"chỉ như vậy?" Ân Kiều nhíu mày nhìn cậu.

"thông minh giống em!"

"và...?"

"ôn hòa như anh..."

"anh đang đá xéo rằng em hung dữ có đúng không?" Ân Kiều bặm môi, hung tợn nghiến răng.

"... Không... không có, một cô gái như em, hiền lành lại dịu dàng, đương... đương nhiên bảo bảo... phải giống em rồi!" Liêu Vỹ Hạ lắp bắp trả lời, tay bất giác đưa lên quẹt đi tầng mồ hôi trên trán.

"đúng đó, em cũng tự thấy mình vô cùng dịu dàng dễ gần... " Ân Kiều gật gù, tay vỗ vỗ trên lưng cậu.

Suýt nữa thì Liêu Vỹ Hạ nôn ra máu... Trên môi vẫn gắng gượng nở nụ cười thật tươi, rất tự nhiên mà bắt lấy cánh tay... đầy bạo lực kia của cô, xoa bóp các thứ như thể rất quan tâm, muốn tốt cho thai phụ, nhưng thực chất là cậu chịu không nổi mấy cái "vỗ yêu" của vợ mình.

Cậu thầm nghĩ, cả Ân Thiên Vũ và Ân Thiên Cát, làm em trai của Ân Kiều suốt hai mươi mấy năm qua cũng thật gian nan... Ý chí và nghị lực, bao luôn cả thể lực cùng đời sống tinh thần, nhất định là cao hơn người thường rất nhiều đi!

E rằng, đến cả Diệp Tần Phong cùng Tống Hàn Quân cũng sợ hãi vài phần. Còn nhớ lần đầu tiên Diệp Tần Phong gặp Ân Kiều, cô đã tay không đập nát kính xe của Ân Thiên Vũ, oai thì đúng là oai thật, nhưng có chút đáng sợ a. Riêng Tống Hàn Quân thì không cần nói, mục tiêu của hắn là em trai bảo bối của cô, nói chung... cũng nếm không ít tư vị chua cay đắng chát rồi.

"khụ khụ!!" Liêu Vỹ Hạ bị cô vỗ đến ho khan vẫn nhoẻn miệng cười như không có gì "nào, nằm xuống, anh xoa bóp chân giúp em!"

Bất quá Ân Kiều không có làm theo ý của cậu, ngược lại đè người xuống giường, tự mình trèo lên, ngồi lên bụng cậu "xoa bóp cái gì? Đã sắp sinh đâu?"

Không đợi Liêu Vỹ Hạ đáp lại, Ân Kiều đã chủ động cúi người, thẳng thừng hôn xuống. Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo áp lên gương mặt hảo soái của cậu, càng hôn càng mãnh liệt.

Qua vài giây, thân nhiệt cả hai người dần tăng lên, nơi nào đó vốn đang ngủ say của Liêu Vỹ Hạ liền bị thức tỉnh.

"..." đương nhiên Ân Kiều cảm nhận được, chớp chớp mắt nhìn cậu, sau đó vẻ mặt vô tội, leo xuống nằm bên cạnh, kéo chăn bao trùm cả cơ thể mình lại, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Liêu Vỹ Hạ buồn cười, kéo kéo góc chăn nổi hứng muốn trêu ghẹo "em định bỏ mặt nó như vậy sao?"

"ngủ rồi! Không nghe gì cả!" từ trong chăn vọng ra thanh âm ngượng ngùng của Ân Kiều.

"em như vậy có phải quá vô trách nhiệm không a?" Liêu Vỹ Thần vờ ủy khuất.

"chúng ta... cái kia, không thể động phòng mà!" Ân Kiều vùi mặt sâu hơn vào trong chăn, xấu hổ đáp.

"vậy sao em còn đánh thức nó?" Liêu Vỹ Hạ chọt chọt ngón tay trỏ bên hông cô.

"chậc, đàn ông các anh dễ cương như vậy sao?" rõ ràng chỉ mới hôn có một cái, thế quái nào lại 'căng lều' rồi?

"còn không phải do em sao?" Liêu Vỹ Hạ nhún vai "mà nếu không dễ cương như vậy, làm sao có bảo bảo?"

Nói đến đây, Liêu Vỹ Hạ từ phía sau ôm người vào lòng, tay lại chính xác cách một lớp chăn mà đáp trên bụng của Ân Kiều, mãn nguyện vô cùng.

"nói như thế... với bất kì ai cũng vậy?" lúc này, Ân Kiều bất chợt tung chăn ra, hung hăng trừng mắt với cậu.

"chỉ với mình em!"

Ân Kiều thoáng đỏ mặt, tay không tự chủ "bốp" một tiếng, in năm ngón tay lên mặt cậu "vô lại!!!"

"ngại rồi?" Liêu Vỹ Hạ ngược lại không có để bụng cú tát vừa rồi, hơn nữa còn thích thú nâng cằm cô lên, đùa bỡn.

"ngại cái mông! Hừ!" Ân Kiều nghiến răng, sau đó lại nằm lên giường, mắt đảo đảo mấy vòng, cực kì gượng gạo.

Bất giác, cô lại nhớ đến đêm hôm đó... Cái kia của cậu, thực sự rất to a. Vì thế có chút rùng mình. Thậm chí Ân Kiều còn thắc mắc, Ân Thiên Vũ cùng Tống Hàn Quân còn cao lớn hơn Liêu Vỹ Hạ, cái đó nhất định không thể nào nhỏ hơn đi, vậy làm sao... làm sao Tần Phong cùng Thiên Cát có thể chịu nổi???

"nghĩ gì vậy?" Liêu Vỹ Hạ khều khều vai cô.

"không... không có!" Ân Kiều chột dạ, mặt càng đỏ hơn.

"vậy mau giải quyết giúp anh..." Liêu Vỹ Hạ không biết xấu hổ yêu cầu.

Bỗng nhiên Ân Kiều nảy ra một suy nghĩ, tất cả đàn ông ở trên giường đều trở nên vô liêm sỉ như vậy sao? Em trai của mình có như vậy không?

"anh tự mình giải quyết, còn nữa, đêm nay anh ngủ dưới sàn đi!"

".... đêm tân hôn lại bắt anh ngủ dưới sàn sao?" Liêu Vỹ Hạ giật mình.

Không phải chứ?

"ai bảo cương làm gì?"

"..."

Liêu Vỹ Hạ lùng bùng lỗ tai. Em nói chứ như tự nhiên nó lại cương vậy...

"xuống sàn xuống sàn..." Ân Kiều xua tay, không thương tiếc đuổi người xuống đất "xuống sàn nhanh lên!"

"....!!!!!!" Liêu Vỹ Hạ bị xua đuổi đến uất ức, bắt lấy hai cánh tay đang náo loạn kia "không xuống không xuống, em phải chịu trách nhiệm đi!"

"anh là nữ nhi khuê các sao?" Ân Kiều khinh bỉ.

"đúng vậy, Ân đại gia, mau chịu trách nhiệm với tiểu nữ đi!" Liêu Vỹ Hạ mặt dày đến không thể dày hơn.

"dưới sàn mát mẻ, cứ ngủ một đêm, sáng mai bổn đại gia trả tiền!" Ân Kiều một chân thô bạo đạp người xuống, vừa nói xong liền kéo chăn trùm lại lần nữa, ngượng chín cả mặt.

---------------------------
Mọi người ơi, ta có mở một cái group bên fb í, tên là NÚP LÙM ĐAM MỸ 😂
Mọi người có thể kết bạn fb với ta hoặc trực tiếp tham gia vào group ấy. Ta với một tác giả khác là Mua_Vo_Tinh (Bạch Nguyệt Tinh Cát) sẽ up các preview về chương mới, fic mới trong group đó cho mn dễ theo dõi a, hoặc ai có ý tưởng muốn viết truyện cũng có thể vào đó up lên cho mn cùng đọc.
Bản thân ta lâu lâu cũng sẽ nổi hứng viết mấy cái đoản nhỏ nhỏ, nên vào group đấy là tiện nhất rồi a.
Mong mọi người sẽ vào ủng hộ bọn ta a ❤️❤️❤️❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play