*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Bạch và Ngũ Cầm hẹn nhau ở một nhà hàng Thái. Lúc cô đến, Ngũ Cầm đã đến được một lúc đang cau chặt mày xem điện thoại, mặt lạnh như sương giá, có vẻ như là trò chuyện với ai đó nhưng nội dung cuộc trao đổi không mấy vui vẻ.

Đến tận khi Trình Bạch được nhân viên phục vụ dẫn tới ngồi xuống đối diện thì cô ấy mới nhận ra.

Ngũ Cầm để tóc ngắn ngang vai gọn gàng, đuôi tóc uốn cong ôm lấy gương mặt trái xoan, mặc áo sơ mi chiffon màu đỏ rượu phối với chân váy da đen, khăn quàng Givenchy và túi xách để ở ghế bên cạnh cực kỳ hợp với cảnh đèn đuốc rực rỡ bên ngoài cửa sổ.

O1CN01M97mWw1C0k4cdMUbg_0-item_picjpg_540x540Q50s50

Thấy Trình Bạch tới, mặt Ngũ Cầm liền tươi hẳn lên.

“Thật là đúng giờ ngàn năm như một, không sớm không muộn, vừa chuẩn.”

“Lái xe tới, đường hơi tắc, thực ra mình vốn muốn đến sớm một chút.” Trình Bạch cười, cởi áo khoác ra để sang bên, “Chờ lâu lắm rồi phải không?”

“Đâu có.”

Ngũ Cầm lắc đầu.

“Chỉ tới sớm trước cậu mười mấy phút thôi, vừa mới tăng ca về đây. Đợt này trong công ty lẫn ngoài công ty đều có người tác oai tác quái, chán lắm.”

Ngũ Cầm là bạn cùng phòng thời đại học của Trình Bạch.

Ngày trước, bốn cô gái phòng ký túc họ được gọi là “tứ kiếm khách học viện luật”.

*tứ kiếm khách học viện luật: bắt nguồn từ danh xưng “Thanh Hoa tứ kiếm khách” nói về nhóm 4 người bạn là những sinh viên của Đại học Thanh Hoa sau này đều trở thành những học giả lớn của Trung Quốc vào thế kỷ XX bao gồm Lý Trường Chi (1910-1978, nhập học Thanh Hoa năm 1931), Ngô Tổ Tương (1908-1994, nhập học Thanh Hoa năm 1929), Lâm Canh (1910-2006, nhập học Thanh Hoa năm 1928), Quý Di Lâm (1911-2009, nhập học Thanh Hoa năm 1930).

Kết quả, vừa tốt nghiệp liền đường ai nấy đi.

Hiện tại, Trình Bạch là cộng sự cấp cao của hãng luật Thiên Chí; Ngụy Liễu Liễu thi đỗ chứng chỉ phóng viên làm việc ở đài truyền hình chuyên chạy mảng tin pháp luật; Thượng Phi vào Tư pháp, hiện tại là thẩm phán tòa dân sự trung cấp; Ngũ Cầm dấn thân vào mảng luật bảo hiểm, trở thành giám đốc pháp lý của Bảo hiểm tài sản An Hòa.

*Tòa án nhân dân trung cấp (của Trung Quốc): là tòa án nhân dân ở khu vực hành chính cấp tỉnh và thành phố trực thuộc khác, bao gồm tòa hình sự, tòa dân sự và tòa hành chính, có thể thành lập thêm một số tòa khác khi cần thiết. Ở Việt Nam, tương đương tòa án nhân dân cấp tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương. Tòa cấp tỉnh ở Việt Nam được tổ chức làm các tòa chuyên trách gồm tòa hình sự, tòa dân sự, tòa kinh tế, tòa hành chính và tòa lao động, đứng đầu các tòa chuyên trách là chánh tòa.

Trình Bạch thấy cô ấy bực bội bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Cậu mới từ Bắc Kinh về chưa được bao lâu nên chưa nghe mình than. Đợt rồi mình gặp phải một con bé lá mặt lá trái, lúc phòng vấn thì trông ngoan như chiên non nên mình mới tuyển nó vào, kết quả chẳng mấy bữa nó đã lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc. Mấy hôm nay vừa khéo có một ông cụ đến kiếm chuyện, tổng giám đốc vừa bảo mình cân nhắc nâng nó lên làm phó giám đốc.”

Ngũ Cầm lật thực đơn, cười khẩy một tiếng.

“Bên các bộ phận khác đều thấy có người khen nó có năng lực, mình thấy á, năng lực giỏi là thứ yếu, chỉ e năng lực trên giường còn giỏi hơn!”

Quả thực đã một thời gian Trình Bạch không gặp cô ấy, lúc nghe đến mấy từ “lá mặt lá trái”, cô hơi nhíu mày. Đợi cô ấy nói xong, phải một lúc sau cô mới hỏi: “Là tin đồn lan truyền trong công ty à?”

“Còn cần phải nghe đồn mới biết nữa à?” Ngũ Cầm tỏ ra khinh thường, “Trẻ trung xinh đẹp, mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, không dựa vào ngủ để leo lên thì còn có thể là dựa vào gì? Dựa vào tài năng chắc?”

“…”

Trình Bạch không tiếp lời.

Lúc này Ngũ Cầm mới thấy không ổn, vội ngẩng đầu lên nói bồi thêm vào: “Đương nhiên là ngoại trừ cậu ra! Nhưng có mấy ai được như Trình Nhi chứ, vật báu hiếm có khó tìm, đâu phải đâu đâu cũng thấy.”

“Mình cũng chẳng có gì ghê gớm cả.” Trình Bạch cười, “Hồi mới bắt đầu đi làm, có ai không non và xanh chứ? Chúng mình hồi đấy chắc gì đã thông minh hơn ai. Tóm lại thì cũng không phải tổng giám đốc của các cậu bảo thăng em đó thẳng lên làm giám đốc, nghĩa là vẫn công nhận năng lực của cậu, cậu đừng để chuyện này làm cậu bực mình.”

“Được rồi, được rồi, cậu thật biết an ủi người khác!”

Ngũ Cầm nghe cô nói vậy thì nhoẻn miệng cười, cuối cùng cũng thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Trong phòng ký túc hồi ấy, Trình Bạch là người được tính nhất.

Tỉnh táo, giỏi kiềm chế, không nóng nảy, bất kể gặp chuyện gì cũng luôn sẵn sàng phương án giải quyết. Khích tướng, không nổi nóng. Mắng chửi, cũng không nổi nóng. Đầu óc còn tư duy nhanh nhạy hơn người khác mấy lần, đấy là còn chưa tính đến ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt.

Năm đó có biết bao nhiêu người theo đuổi Trình Bạch.

Khe cửa phòng ký túc lúc nào cũng nhét đầy thư tình.

Thật là làm người ta ghen tị chết đi được.

Mãi đến tận sau khi tốt nghiệp hơn một năm, nghe nói việc làm ăn của cha Trình Bạch gặp trục trặc, kiện tụng với người ta, cuối cùng công ty phá sản, sự nghiệp chấm hết, Trình Bạch không còn là nàng tiểu thư nhà giàu xinh đẹp nữa, lúc này sự ganh tị của mọi người mới nguôi đi phần nào.

Thậm chí có người còn thương hại Trình Bạch.

Bởi vì vụ kiện tụng đó do chính Trình Bạch tranh tụng nhưng cuối cùng lại để thua.

Không đầy nửa năm sau đó, cha mẹ ly hôn, mẹ đi nước ngoài, cha đau ốm rồi mất, đến tận lúc từ giã cõi đời vẫn không thể lấy lại công ty ban đầu thuộc về mình.

Không ai biết hai năm đó Trình Bạch đã vượt qua như thế nào.

Lúc ấy mọi người đều đang hối hả lo cho sự nghiệp của mình, không một ai có tư cách dừng lại, càng không có ai có năng lực có thể trợ giúp. Vậy nên, dù có biết thì chẳng qua cũng chỉ có thể gửi mấy câu an ủi vô dụng mà thôi.

Rồi bỗng nhiên đến một ngày, Trình Bạch lại xuất hiện lại trong câu chuyện của mọi người, lúc này cô đã là một luật sư nổi danh.

Đến tận bây giờ, trong đám bạn học hồi ấy vẫn còn lưu truyền một châm ngôn: Tuyệt đối đừng tự cho là mình khổ, nếu thấy mình khổ thì hãy nhìn Trình Bạch. Không phải quãng thời gian khó khăn như vậy người ta cũng vượt qua được rồi đó sao? Cứ nghiêm túc cần mẫn giải quyết từng chút một, một ngày nào đó mọi chuyện sẽ khá lên.

Tất cả bạn bè đều ăn ý không bao giờ hỏi những chuyện xảy ra trong quãng thời gian đó, tự Trình Bạch cũng không bao giờ nhắc đến.

Lại càng khỏi nói chuyện bây giờ.

Vụ việc hồi đầu năm, Ngũ Cầm cũng có nghe, quả thực chẳng nhỏ hơn vụ của nhà Trình Bạch hồi xưa, nên chủ động tránh không nói đến đề tài này.

Hai người gọi xong đồ ăn.

Trong lúc chờ thức ăn được mang lên, Ngũ Cầm liền dốc bầu tâm sự kể hết cho Trình Bạch nghe những người những việc mình đã gặp trong công việc.

Ở công ty bảo hiểm có đủ mọi chuyện trên đời.

Nhiều nhất chính là đủ các cách lừa tiền bảo hiểm quái gở kỳ quặc.

“Nhắc tới là lại cười đau bụng.”

“Đợt rồi công ty bọn mình gặp phải một ông già phải nói là cực kỳ. Năm ngoái mua bảo hiểm giao thông bắt buộc của công ty mình, năm nay cần cẩu xảy ra chuyện liền tìm tới công ty. Kết quả điều tra ra là chính ông ta giở trò với cần cẩu.”

*Bảo hiểm giao thông bắt buộc: là tên gọi tắt của “Bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm tai nạn giao thông xe cơ giới”, tương đương với “Bảo hiểm bắt buộc trách nhiệm dân sự của chủ xe cơ giới” ở Việt Nam.

“Đương nhiên là công ty không bồi thường cho rồi.”

“Bên giải quyết yêu cầu bồi thường ra văn bản từ chối bồi thường, ông ta liền chạy tới công ty bọn mình khóc lóc, ăn mặc thì quê mùa chẳng khác gì tên ăn mày ngủ dưới gầm cầu, khăng khăng nói mình có giở trò nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã xảy ra chuyện. Còn kể khổ nữa chứ.”

“Cậu biết ông ấy kể gì không?”

“Bảo là con trai nằm viện đang chờ số tiền đó để làm phẫu thuật.”

Ngũ Cầm tỏ ra khá là khinh bỉ, cầm cốc nước chanh để trên bàn lên uống một ngụm rồi mỉa mai: “Làm ở công ty bảo hiểm lâu đúng là hạng vô lại gì cũng gặp hết!”

Trình Bạch dừng ngón tay miết dọc thành cốc.

Cô mím hờ môi, ngước mắt nhìn Ngũ Cầm chăm chú, vờ như bâng quơ hỏi: “Hôm nay cậu tăng ca cũng là vì chuyện này à?”

“Đúng vậy. Bên giải quyết yêu cầu bồi thường bị ông ta làm phiền ghê quá nên hỏi xem mình có cách gì giải quyết, liệu có thể bắt tay với công ty luật nào đó kiện ông ta không.” Ngũ Cầm nhếch mép, “Cái con bé tráo trở kia còn đang khoe tài trước mặt tổng giám đốc, nếu mình không giải quyết được vụ này, chẳng phải là để người ta cười cho hay sao?”

“Vậy lỡ như ông ấy không nói dối thì sao?”

Trình Bạch cúi đầu, giọng vẫn thoải mái như trước.

Ngũ Cầm lắc đầu: “Chuyện đó là không thể nào. Chuyện này mình gặp nhiều rồi. Bảo gì mà con trai nằm viện chờ tiền làm phẫu thuật, thiếu tiền không biết đi mượn tiền à? Với lại, cứ cho là ông ta không lừa tiền bảo hiểm thì vụ này cũng không thể bồi thường cho ông ta được. Ông ta mua bảo hiểm giao thông bắt buộc, phải là xe cơ giới gặp tai nạn giao thông bọn mình mới bồi thường. Cái cần cẩu của ông ta gặp chuyện ở công trường, đâu có thuộc phạm vi bồi thường đâu.”

“Luật bảo hiểm” quy định tai nạn giao thông trước hết là phải xảy ra trong quá trình tham gia giao thông đường bộ, công trường xây dựng sao có thể được xem là “đường bộ” được chứ?

Trình Bạch nghe xong không nói lại gì.

Hai người đổi chủ đề khác.

Có lẽ vì gần đây công việc nhiều áp lực lại không được như ý nên Ngũ Cầm liên tục phàn nàn, Trình Bạch ngồi im nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng an ủi mấy câu.

Uống mấy chén rượu, mặt nóng lên đôi chút.

Chẳng biết vì sao, Trình Bạch cảm giác mùa thu ở Thượng Hải lạnh hơn ở Bắc Kinh một chút, không khí lành lạnh phả vào một bên má và vành tai làm chúng hơi ửng lên.

Trong nhà hàng khá tối.

Cô ngả người dựa vào lưng ghế, khuôn mặt trắng sứ được chiếu sáng mờ mờ chỉ có thể quan sát được vẻ mặt một cách lờ mờ.

Ngũ Cầm ngồi đối diện chống cằm nhìn cô: “Sao mình cảm giác tối nay cậu có tâm sự, tâm trạng không mấy hào hứng vậy?”

Trình Bạch đáp: “Cũng chưa đến mức ấy, chẳng qua là gặp phải một chuyện làm mình phân vân không quyết định ngay được.”

Ngũ Cầm liền cười: “Mình nhớ cậu không phải cung Thiên Bình mà, sao cũng bị khó ra quyết định vậy? Tính mình dứt khoát lắm, cậu nói đi, mình chọn giúp cậu!”

Những ngón tay thanh mảnh xoay ly rượu đã uống cạn một vòng, rượu nhỏ xuống giấy ăn rồi loang ra. Trình Bạch nhìn một hồi mới ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn Ngũ Cầm: “Là một chuyện trong công việc. Vốn cũng không sao nhưng nếu nhận làm thì một người bạn mình không muốn làm tổn thương có thể sẽ khó lòng chấp nhận. Cho nên mình đang nghĩ có nên làm hay không, hoặc là có nên nói trước với bạn mình một tiếng trước khi làm không. Nếu là cậu thì cậu chọn làm thế nào?”

“Đương nhiên là công việc quan trọng hơn rồi.”

Ngũ Cầm thật không hiểu vì sao chuyện như vậy mà cũng phải do dự.

“Nếu là mình thì mình cứ làm luôn rồi nói sau. Đã là bạn bè thì có gì mà khó lòng chấp nhận chứ? Đến vua còn phải ăn cơm nữa là. Kiếm tiền là trên hết. Đây là chuyện công việc, nếu bạn cậu không chấp nhận được, không hiểu được, vậy chứng tỏ là cậu ta không xứng làm bạn cậu.”

“…”

Trình Bạch nhìn cô ấy hồi lâu mới nở một nụ cười.

“Cậu nói có vẻ cũng đúng.”

Strongerle: Mọi người lưu ý là bộ máy tư pháp cũng như nội dung các luật trong truyện không phải là của Việt Nam, có thể tương tự về tên gọi hay cơ cấu nhưng vẫn có thể có những khác biệt quan trọng. Vậy nên để nắm được thông tin chính xác, mọi người cần đọc luật chứ không thể dựa vào những điều nêu trong truyện nhé ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play