Trình Bạch đi vào đứng sau cửa cổng một lúc mới bật đèn.
Nghe tiếng bước chân, chắc là Chu Dị đã đi rồi.
Cô đang định vào nhà thì chân giẫm phải gì đó, cúi xuống kiểm tra thì hóa ra là một tờ giấy có chữ viết.
Chào ngài hàng xóm nghèo:
Lời đầu tiên, phải nói rằng tôi vô cùng hoan nghênh ngài đóng góp ý kiến cho tôi, tôi là một người tử tế biết sai sẽ sửa. Nhưng cũng như những gì ngài đã nói, vì sự hòa thuận của hàng xóm láng giềng và vì một xã hội hài hòa, mong lần sau ngài để ý thời gian giúp tôi, cố gắng sắp xếp vào sau chín giờ sáng và trước mười giờ tối, được vậy tôi vô cùng biết ơn!
Ký tên: Phú ông hàng xóm nghe đâu rất có tiền.
Trình Bạch nhặt lên đọc, chữ viết cẩn thận nắn nót từng nét rõ ràng như trong vở luyện chữ của học sinh tiểu học.
Lại còn cả cách dùng từ này nữa…
Cô bỗng muốn bật cười thành tiếng, cơ hồ có thể mường tượng ra tờ giấy này đã được viết ra trong tình cảnh nghiến răng nghiến lợi đến mức nào.
Kể ra thì sáng nay hình như cô bấm chuông cửa hơi sớm thật…
Khụ.
Nếu có lần sau sẽ chọn một giờ hợp lý hơn vậy.
Nhưng tốt nhất là đừng có lần sau.
*
Chu Dị nhìn theo cô đi vào đóng cửa lại, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mới xoay người bỏ đi.
Men theo con ngõ tối.
Ba ngọn đèn tường lại sáng lên chói mắt.
Xe đậu ở ngoài đường, Chu Dị trở lại xe, nghĩ ngợi một hồi, không về nhà mà tới phòng làm việc.
Giờ này đã không còn ai từ lâu.
Phòng làm việc đen ngòm.
Chu Dị không bật đèn, băng qua hành lang và khu làm việc không người đến phòng làm việc của mình. Mặt phía trong là tường kính, mặt hướng ra ngoài là cửa kính sát đất cho nên dù không bật đèn, ánh sáng ở ngoài vẫn sáng được vào trong văn phòng.
Chưa kể đến lúc này trên bàn trà nước còn đang có một chiếc điện thoại sáng màn hình.
Đang phát một tiết mục hài giải trí nào đó.
Màn hình điện thoại hắt sáng lên mặt Biên Tà. Lúc Chu Dị đi vào, Biên Tà đang ngồi xếp bằng dưới đất, đủng đà đủng đỉnh tách vỏ lạc, vẻ mặt trông đầy nhàn nhã.
Trên bàn nước có mấy hộp thức ăn ngoài to mới được đưa tới, bên cạnh chồng nguyên một thùng bia.
Nghe tiếng mở cửa, Biên Tà ngẩng đầu lên.
Chu Dị cởi áo vét vứt ở sô pha ngồi xuống đối diện Biên Tà.
Biên Tà ăn hột lạc vừa tách ra xong liền bật lon bia đặt cạch một cái trước mặt Chu Dị.
Chu Dị ôm đầu cau mày, cười một tiếng khó hiểu: “Mẹ kiếp, anh tính cho tôi uống chết ở đây đấy à?”
Biên Tà nhíu mày: “Không uống hả?”
Thế là Chu Dị im, cầm lon bia lên tu liền mấy hơi.
Uống bia mùa đông, đăng đắng, lành lạnh.
Trôi từ cổ họng xuống dạ dày.
Chu Dị là một người rất có giáo dục cũng rất giỏi kiểm soát cảm xúc, bình thường chẳng bao giờ có chuyện nói tục.
Trừ khi tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Ví dụ như hiện tại, ví dụ như tối hôm đó nói chuyện điện thoại với Biên Tà.
Chu Dị vẫn còn nhớ rõ, bữa đó Biên Tà ở đầu kia điện thoại hỏi: Cậu thích Trình Bạch, có định theo đuổi cô ấy không?
Lúc đó Chu Dị bình tĩnh tặng Biên Tà một câu: Biên Tà, đéo mẹ ông.
Họ làm bạn bao nhiêu năm, không cần nói rõ cũng hiểu những lời này có ý gì: Không chỉ đơn giản là hỏi thăm mà còn là một kiểu thúc giục không lời.
Giữa đàn ông với nhau, có những khi thực sự không cần phải nhiều lời.
Giống như Chu Dị muốn đưa Trình Bạch về, Biên Tà chỉ cười thoảng một tiếng không hề ngăn cản vậy.
Biên Tà bỏ mặc chiếc điện thoại vẫn còn đang phát chương trình giải trí ở đó, với tay lấy một lon bia, tự bật tự uống, cười bảo Chu Dị: “Thật may là thùng bia này tôi tự mua về, chứ không đúng là phải sợ cậu bỏ độc vào bia.”
Bạn thân ngồi uống với nhau.
Tình địch ngồi uống với nhau.
Thực ra đều là uống, chẳng khác nhau là bao.
Huống hồ giờ không thể coi là tình địch được.
Đôi khi Chu Dị cảm thấy Biên Tà tẩm ngầm tầm ngầm mà hiểu tất cả: “Anh yên tâm, chưa biết chừng tôi uống say liền dần cho anh một trận đấy, cũng chẳng thua gì bỏ độc đâu.”
Thầm mến chẳng bao giờ có trái ngọt.
Biên Tà hiểu nên mới hỏi anh ta như vậy, bởi vì vị đại tác gia này không muốn diễn vở anh em trở mặt tương tàn tranh giành người yêu.
Biên Tà cười.
Ai uống say làm càn không biết nhưng Chu Dị chẳng bao giờ.
Biên Tà nói: “Ôi dào, đừng nặng nề thế chứ. Nói thế nào cũng coi như là đã bước được bước đầu tiên để cởi bỏ gút mắc trong lòng rồi đó, chưa biết chừng sau này cậu lại có lòng tin với bản thân thì sao? Đến chừng đó quay lại giành Trình Bạch cũng chưa muộn.”
Phen này Chu Dị muốn đánh anh ta thật: “Mẹ kiếp, anh bớt nói đi tôi còn thấy dễ chịu hơn.”
“Được thôi.”
Biên Tà giơ tay ra dấu đồng ý, không nói gì nữa thật.
Quá nửa đêm, trong văn phòng của phòng làm việc, hai tay đàn ông lười bật đèn thả cảm xúc của riêng mình theo hơi men vào trong bóng tối, chẳng ai đi trộm nhòm ngó cảm xúc của đối phương.
Câu từ là dư thừa.
Ngồi uống với nhau là được.
Uống đến quá nửa đêm, cả thùng bia đều bị uống sạch.
Chu Dị uống hơi quá chén, đứng không vững.
Biên Tà vẫn còn tỉnh táo, uống xong gọi xe đưa Chu Dị về nhà.
Lúc đứng trước cửa nhà cầm chìa mở khóa cho cậu ta, Biên Tà nghe Chu Dị bảo: “Hình như mọi người đều nghĩ là tôi chăm lo cho anh nhiều hơn, tính cách tôi cứng hơn anh. Nhưng đôi khi tôi nghĩ, thực ra là ngược lại…”
Biên Tà mở cửa nhét cậu ta vào nhà.
Mặt tỉnh bơ đáp: “Giữa người với người đâu có thể phân định rạch ròi vậy chứ? Vào đi ngủ đi.”
Nói rồi liền đóng cửa nhà lại.
Nhấn nút thang máy đi xuống.
Lúc đón xe, Biên Tà ngẫm nghĩ rồi vòng về lại phòng làm việc một chuyến, dọn dẹp đống bừa bộn bày ra xong mới tắt đèn cẩn thận đi về.
Bình mình đến là một ngày mới lại bắt đầu.
Sẽ chẳng ai trong phòng làm việc hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Và Chu Dị thì vẫn là Chu Dị như trước.
*
Liền luôn mấy hôm, thậm chí là cả cuối tuần, Trình Bạch đều bận rộn lo chuẩn bị cho buổi họp trước phiên tòa vào thứ Hai.
Nhưng bên Ý vẫn chưa gửi bằng chứng qua.
Chiêm Bồi Hằng gần như đã chuẩn bị tâm lý nghe theo ý trời.
Hai người duyệt lại một lượt các điểm quan trọng của vụ án một lần.
Chiêm Bồi Hằng không nhịn được hỏi Trình Bạch: “Em thấy sao?”
Trình Bạch đáp: “Nếu áp dụng luật trong nước thì nếu em là bên nguyên đơn chắc chắn em sẽ khai thác vấn đề làm giàu bất chính; còn nếu áp dụng luật của Anh thì chưa chắc Chân Phục Quốc đã được phán định là “người thứ ba ngay tình”, dù có ngay tình cũng chưa chắc đã được bảo hộ; nhưng luật Ý thì khác. Chỉ cần xác định được phạm vi áp dụng luật thì chúng ta vẫn có phần thắng. Có điều nếu em thực sự là bên nguyên đơn thì em sẽ không khởi kiện dân sự.”
Thông tin về luật sư đối phương vẫn hết sức mù mờ.
Cho đến đúng một ngày trước cuộc họp trước phiên xét xử.
Trình Bạch được Chiêm Bồi Hằng gửi cho một bản CV, xem xong không khỏi giật mình.
Chiêm Bồi Hằng gửi kèm với tin nhắn: Nghe nói người này từng đi phỏng vấn ở Thừa Phương, hình như còn có mâu thuẫn gì đó với em.
Du Thừa.
Mới chỉ hành nghề ba năm.
Lúc chưa đọc tin nhắn của Chiêm Bồi Hằng thì cô vốn cũng chẳng thấy có ấn tượng nhưng anh ấy nhắc một cái, cô liền loáng thoáng nhớ ra đúng là có một người như vậy.
Thời đó Thừa Phương tổ chức phỏng vấn tuyển luật sư luôn có mặt đủ ba cộng sự sáng lập.
Lúc đó người này đi du học Anh về, các phương diện đều tốt, Phương Nhượng và một vị cộng sự khác đều thấy ổn, muốn chấm người này.
Nhưng bị cô phủ quyết.
Trình Bạch đọc bản CV ít nhiều có phần quen thuộc này xong, mắt sáng lên, sau khi suy tính một hồi, cô gọi cho Chiêm Bồi Hằng một cuộc điện thoại: “Luật sư Chiêm, nếu như đối thủ của chúng ta là người này thì em có một ý tưởng mới.”
Tác giả có lời muốn nói:
Có việc bận.
Tối có thể có thêm chương hoặc không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT