*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*vườn Dự Viên: tên địa danh đã được chú thích ở chương 40
Phòng làm việc của Biên Tà nằm giữa khu toàn những ngôi nhà theo kiến trúc phương Tây, thuê nguyên một căn lớn, sử dụng hết cả tầng trên tầng dưới, không gian lên tới tận mấy trăm mét vuông, dưới nhà còn có một khu vườn đẹp bày bàn trà nước để nghỉ ngơi chuyện gẫu.
Kết thúc chủ đề nhàm chán kia, anh đưa Trình Bạch đến đây.
Ở cửa chính có năm chữ “Phòng làm việc Biên Tà” đơn giản hiện đại.
So với những công ty làm việc trong những tòa cao ốc, phòng làm việc có xu hướng cá nhân kiểu này thường hay chọn những nơi có không khí tự do hoặc nghệ thuật đậm nét một chút, toát lên đôi phần tư tưởng tiểu tư sản trí thức, ngay đến phong cách trang trí cũng rất xanh hóa, khắp xung quanh là những cây xanh mọc tự do.
Mặt tường đối diện ở góc chếch so với cửa lớn xếp kín sách.
Bức tường góc hông dành không gian cho các ô kính trưng bày rất nhiều thứ.
*ô kính trưng bày là kiểu lớn như thế này:
Trình Bạch không khỏi dừng chân nán lại trước các ô kính xem những món đồ bên trong. Có đủ loại bưu thiếp, mô hình nhân vật được làm rất đẹp, nhiều món đạo cụ nhỏ trông như thật, quạt xếp có in tranh hay in chữ, cốc nước, móc chìa khóa, thậm chí có cả áo hoodie hợp tác với thương hiệu đồ thể thao nào đó.
*mô hình nhân vật là các figure như:
Cô chỉ nhận ra được mỗi chiếc đồng hồ đeo tay có thiết kế cực kỳ khoa học viễn tưởng.
Bởi vì cô từng thấy hình thiết kế đồng hồ này ở bìa sách mới “Một năm bị đánh cắp” của Biên Tà.
“Mấy thứ râu ria liên quan đến sách thôi, không có gì hay đáng xem đâu.”
Biên Tà không mấy hứng thú với chỗ này, cũng chẳng hiểu tại sao đám otaku mê truyện 2D lại muốn trưng bày chúng trước cửa ra vào phòng làm việc.
Mặc dù lợi nhuận thu được từ chúng khá tốt.
Những đồ râu ria này gọi một cách chuyên nghiệp hơn thì thực ra là sản phẩm phái sinh từ tác phẩm gốc, giỏi kiếm tiền từ mảng này nhất không ai vượt mặt được Disney, lợi nhuận thu được từ sản phẩm phái sinh hằng năm còn thắng lợi hơn cả doanh thu phòng vé.
Trình Bạch chẳng hề bị cái “không có gì hay đáng xem” của Biên Tà đánh lừa, dù sao loạt sách “Người đi đêm” của vị đại tác gia này đã ra đến tận cuốn thứ tám, không nói những sách khác, chỉ tính riêng mình loạt sách này thì khả năng sinh lợi của nó đã rất kinh khủng rồi, đến mức mà bản nhái của nó bán trên mạng kiếm chác ké tí chút cũng đủ nuôi sống rất nhiều chủ cửa hàng nhỏ trên Taobao.
Đối với trường hợp của Biên Tà, thu nhập từ sản phẩm phái sinh cũng xấp xỉ bằng với tiền bản quyền.
Rời bước khỏi chỗ này, tiếp tục đi vào trong là khu vực làm việc được phân chia rõ ràng.
Biên Tà vừa tới là có người phát hiện ra ngay.
Cả phòng làm việc lập tức nhao nhao chào Biên thần, không khí vui vẻ hòa thuận như một đại gia đình.
Trình Bạch để ý thấy bên tay trái góc phía trong có một mặt tường chi chít những chữ và các bản vẽ kỳ lạ.
“Chính thức giới thiệu với mọi người, đây là cố vấn pháp luật chính thức cho phòng làm việc của chúng ta, luật sư Trình Bạch.”
Biên Tà vỗ vỗ tay giới thiệu với mọi người.
Có ai đó “ớ” ngay lên một tiếng: “Là chị quán trà sữa đó kìa!!!”
Bùm!
Ba tiếng “quán trà sữa” như thể đã vặn mở ra một chiếc chốt thần kỳ nào đó, cả lũ lập tức châu đầu ghé tai nhao nhao lên.
Bộ phận người của phòng làm việc đến từ Tứ Hợp Phiếm Ngu thì không quá kinh ngạc.
Nhưng đám lính tốt cũ của phòng làm việc chưa từng gặp Trình Bạch lần nào, chỉ biết người trong video giám sát trên mạng hôm nay tung lên lúc mọi người ăn cơm trưa chính là cố vấn pháp luật của phòng làm việc của họ, nghe nói chiều nay sẽ tới, ai nấy đều rất hào hứng, được mục sở thị người thực quả là rất phấn khích.
Hôm nay Trình Bạch mặc bộ âu phục trắng, ve áo và cổ tay áo màu đen, đeo bông tai trân châu lớn có nửa viền là những viên kim cương nhỏ, trông không lạnh lùng xa cách mà chỉ đơn giản là rất sang.
Khuôn mặt nét nào ra nét đó, nụ cười treo ở trên môi.
Quả là vừa đẹp vừa ngầy, vừa lạnh lùng vừa ôn hòa, lại thêm nhờ hiệu ứng sau khi xem video, trong lòng mọi người đã bất giác có thiện cảm tốt đẹp với cô nên càng nhìn lại càng thấy ưng mắt.
Trong quá trình làm luật sư, Trình Bạch cũng từng có lúc phải đối mặt với những ống kính phóng viên, nhất là khi làm những vụ nhận được sự chú ý của dư luận, cánh truyền thông thường xuyên đứng chặn trước cửa tòa án.
Có thể nói cô rất quen bị người xung quanh vây nhìn.
Nhưng tình cảnh trước mắt thì mới gặp lần đầu.
Bởi trước kia người ta vây quanh cô là để điều tra, tò mò, xỉa xói, còn giờ đám người này là ngưỡng mộ, hâm mộ, khát khao.
Cô cười lúng túng, nắm hờ tay chào mọi người: “Chào mọi người.”
“A a a tui chớt đây!”
Cô nàng đeo cài tóc hoa màu hồng từng gặp ở Tứ Hợp Phiếm Ngu ôm ngực rên lên.
Đám đàn ông FA đông đảo trong văn phòng mắt sáng rực.
“Xem các cô các cậu kìa! Bình thường gặp tôi sao không thấy các cô các cậu kích dộng thế hả?”
Tốt xấu gì cũng là “Biên Lão Tà kiếm cơm bằng sắc”, Biên Tà lấy làm bất bình, lại thêm nhận ra thứ ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta của đám bò bê này, xuất phát từ tấm lòng nào đó không phải tấm lòng nhân đạo, anh đẩy Trình Bạch đi tiếp.
“Được rồi, mọi người tiếp tục làm việc đi, đừng có quỷ khóc sói gào lên nữa!”
Bỏ đám lính tráng cuồng nhiệt một cách khó hiểu lại phía sau, hai người tiếp tục đi tiếp, đi qua bốn gian phòng họp lớn nhỏ thì đến một văn phòng.
Là văn phòng của Chu Dị.
Lúc Biên Tà dẫn Trình Bạch tới, Chu Dị đang ngồi bên bàn làm việc, vừa đọc tài liệu gì đó vừa nói chuyện điện thoại.
Nhìn xuyên thấu qua tường kính thấy hai người đến liền giơ tay ra hiệu với họ trong khi vẫn tiếp tục cuộc điện thoại.
Biên Tà đẩy cửa dẫn Trình Bạch vào.
Vào phòng mới nghe thấy Chu Dị đang nói: “Giá quyển này chắc chắn không thể thấp hơn quyển trước được, rất có khả năng là sẽ tách riêng bán từng bản quyền riêng rẽ, nhất là điện ảnh và truyền hình. Thực ra giờ trong giới thường phim truyền hình nổi thì điện ảnh xịt, điện ảnh nổi thì truyền hình xịt. Hiện tại chúng tôi khai thác bản quyền với tiêu chí coi trọng chất lượng và ưu tiên phát triển lâu dài, hơn nữa chúng tôi muốn có quyền ưu tiên đầu tư. Giá giám đốc Lưu đưa ra mặc dù đã khá là ưu ái rồi nhưng e là phương án hợp tác chưa được phù hợp với nhu cầu và định hướng trước mắt của chúng tôi cho lắm, hay anh cứ nghĩ lại xem rồi để hôm khác chúng ta lại bàn tiếp xem sao?”
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc.
Chu Dị gấp tài liệu lại, bỏ điện thoại xuống bàn, quay qua cười với Trình Bạch: “Sư tỷ tới rồi.”
Trình Bạch có nghe nói lần trước cậu ta đi Thâm Quyến công tác bị người ta rót rượu phải vào bệnh viện rồi về nhà nằm tĩnh dưỡng khá lâu.
Giờ gặp thì quả nhiên đúng là như vậy.
Trông gầy hơn lần trước gặp khá nhiều, môi bợt không thấy màu máu, mặt mày cũng nhợt nhạt, rõ ràng là mới ốm dậy. Nhưng lúc đưa mắt nhìn cô, ánh mắt rất sáng và tĩnh tại.
“Bữa ký hợp đồng đã nói là sẽ qua thăm rồi mà bận bịu đủ thứ việc, tới tận hôm nay mới tới được.”
Trình Bạch đưa tay ra bắt tay với Chu Dị.
Bàn tay Chu Dị cũng hơi lạnh, bắt tay xong ngồi xuống còn ho một tiếng.
Trình Bạch không nhịn được phải hỏi: “Sức khỏe vẫn chưa bình phục sao?”
“Không có gì đáng ngại, đã tương đối ổn rồi, ho chẳng qua là do hôm bữa không may bị dính chút cảm vặt thôi.” Chu Dị cười thoải mái, nói xong quay qua nhìn Biên Tà một cái.
Biên Tà cũng nhìn Chu Dị một cái.
Hai người chạm mắt, đôi bên đều tỏ ra như thường nhưng có âm thầm có gì khác không thì chỉ riêng hai người mới biết.
Trò chuyện xong, Chu Dị dẫn Trình Bạch đi tham quan phòng làm việc một vòng.
Biên Tà không thích đi xem nên một mình tản bộ qua khu làm việc xem bức tường được đính chi chít chữ và hình.
Xem rất chậm rãi, không nói chuyện với ai.
Nhưng toàn bộ mọi người trong phòng làm việc đều rất hồi hộp, khu làm việc yên tĩnh đến độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Ai cũng biết lúc Biên thần không nghiêm túc thì rất dễ thương rất ôn hòa thế nào cũng được nhưng một khi đã nghiêm túc dính tới chuyên môn thì anh là một đại ma vương chính cống, im im nhìn không nói gì đã đủ làm cho kẻ nào nhát gan phải bật khóc.
Trên tường này có kế hoạch hợp tác chi tiết và bản vẽ phác thảo được thiết kế bởi nhóm chịu trách nhiệm phát triển sản phẩm phái sinh, có bản phân tích năng lực sản xuất và danh tiếng của các công ty điện ảnh truyền hình lớn cũng như báo giá các thể loại hợp tác đối ngoại do nhóm hợp tác bản quyền làm, có hình tượng nhân vật, dàn ý và kịch bản của câu chuyện hay ý tưởng sáng tạo do nhóm sáng tạo làm.
Cả đám chờ phản ứng của Biên Tà như thể chờ thanh gươm Damocles.
*thanh gươm Damoncles: ý chỉ mối nguy hiểm rình rập. Một tay nịnh thần tên là Damocles xin vua được trải nghiệm cảm giác ngồi trên ngai báu, vua đồng ý và cho anh ta ngồi lên ngai, được phục vụ ăn uống hát ca sung sướng nhưng trên đầu bị treo một thanh gươm cột bằng một sợi lông đuôi của ngựa. Damocles sợ thanh gươm rơi xuống đến mức không còn tâm trạng đâu tận hưởng sung sướng đành phải xin nhà vua tha cho mình. Đọc thêm:
linkBan đầu không có gì xảy ra.
Nhưng lúc đọc đến một chỗ giữa, có một ý tưởng sáng tạo phiêu lưu kỳ bí lấy cảm hứng từ “
Lục Phiến Môn” thời Minh, anh dừng lại một lúc lâu.
Vì đưa lưng về phía mọi người nên không ai nhìn thấy được vẻ mặt anh lúc này.
Biên Tà đút hai tay trong túi, quay lại hỏi một câu: “Ai làm cái này?”
Lập tức ở bên trái có một người đứng dậy: “Biên thần, ý tưởng này do tôi là người chịu trách nhiệm chính.”
Là một cậu thanh niên hơi mũm mĩm.
Trong phòng có bật sưởi nên cậu ta chỉ mặc áo hoodie màu đen, cặp mắt trông rất lanh lợi.
Nhưng có vẻ hơi lanh lợi quá một chút.
Biên Tà nhận ra cậu ta, Hoàng Đào, thuộc cấp cũ do Vu Giang Hành kéo tới.
Bản quyền, phái sinh, sáng tạo, ba mảng này là ba trụ cột chính của phòng làm việc. Lúc Biên Tà và Chu Dị lên kế hoạch lập phòng làm việc đã tỉ mỉ lựa chọn ra hai vị tướng tài.
Mảng bản quyền do Chu Dị phụ trách.
Mảng thiết kế và khai thác sản phẩm phái sinh giao cho Nhan Lâm có kinh nghiệm làm sản phẩm phái sinh từ một bộ phim hoạt hình thành công trong nước.
Mảng sáng tạo thì bỏ một khoản lớn ra đào được một tay quản lý lợi hại của một công ty điện ảnh truyền hình có tiếng, người đó chính là Vu Giang Hành.
Lúc Vu Giang Hành nhảy qua làm cho phòng làm việc có dẫn theo hai thuộc cấp, Hoàng Đào chính là một trong hai người này.
Biên Tà gật đầu: “Khá tốt.”
Hoàng Đào phấn chấn hẳn lên, nhanh nhảu nói mấy câu khiêm tốn, còn nói: “Vừa hay hôm nay Biên thần có mặt ở đây, liệu có thể xin anh cho ít ý kiến được không? Chẳng là mấy người bọn tôi đều thấy ý tưởng này khá hay nhưng tôi thấy xung đột ở phần mở đầu chưa đủ mãnh liệt hơn nữa cũng không tán đồng cho lắm hành vi của nhân vật chính…”
Bla bla hỏi một đống thứ.
Biên Tà đứng trước tường thông tin im lặng một lúc, đưa mắt nhìn qua góc phòng vắng nhìn Vu Giang Hành đang đứng chăm chú quan sát tất thảy, anh cười một tiếng.
Biên Tà hỏi Hoàng Đào: “Cậu hỏi tôi à?”
Hoàng Đào ngơ ra, thái độ và giọng điệu của Biên Tà hoàn toàn khác với những gì cậu ta tưởng. Qua vài lần tiếp xúc ít ỏi, cậu ta cảm thấy Biên Tà là một người dễ gần và rất hứng thú với các vấn đề liên quan đến chuyên ngành.
Nhưng…
Cậu ta bất giác thấy căng thẳng: “Xin anh cho chút ý kiến…”
Biên Tà tỏ vẻ hiền hòa vỗ vỗ vai cậu ta như muốn bảo cậu ta đừng căng thẳng: “Không sao. Có điều cậu chính là người chịu trách nhiệm chính, cậu phát hiện ra những vấn đề này xong không nghĩ ra phương án giải quyết gì sao? Tôi thấy thế này. Cậu nhé, dựa vào những vấn đề cậu phát hiện ra đó, trước tiên cậu hãy tự viết ra một vài phương án giải quyết trước, nếu một mình cậu không quyết định chắc chắn được thì chờ tới buổi họp, cậu hãy lấy ra cho mọi người cùng thảo luận hỗ trợ đưa ra quyết định. Nếu vẫn còn vấn đề gì nữa thì để Lão Vu chuyển cho tôi.”
Hoàng Đào tái mặt.
Biên Tà cười một tiếng đầy thoải mái, so vai xòe tay: “Tôi đang nghỉ phép không muốn động não, những chuyện này phải trông cậy vào chính các cậu vậy.”
Nói xong anh liền quay lại tiếp tục xem bức tường. Phần còn lại không thấy anh nói thêm gì nữa. Anh vẫy tay gọi Vu Giang Hành đang đứng và Nhan Lâm đang ngồi ở bàn làm việc của mình lại.
Hai người liền đi theo anh.
Không thấy Chu Dị ở văn phòng, chắc là dẫn Trình Bạch lên trên tầng rồi. Biên Tà liền dẫn hai người đi lên tầng, quả nhiên tìm thấy hai người kia đang ngồi ở ban công ngoài trời.
“Tham quan xong hết rồi à?”
Anh ra dấu bảo Vu Giang Hành và Nhan Lâm ngồi xuống xong anh cũng thoải mái ngồi xuống, cười hỏi Chu Dị và Trình Bạch một câu.
Hai người đều gật đầu.
Ngay từ đầu Trình Bạch đã để ý thấy Biên Tà dẫn theo hai người tới, một nam một nữ.
Nam là Vu Giang Hành, cạo đầu đinh, đeo kính gọng vuông, tướng mạo thường thường, ngồi thoải mái đan hai tay vào nhau, trông vừa nhã nhặn vừa nghiêm túc.
Nữ là Nhan Lâm, tóc ngắn màu đỏ rượu đeo kính gọng tròn, trông cùng lắm hăm tư hăm lăm tuổi, nhìn mọi người bằng ánh mắt tò mò nhất là lúc nhìn Trình Bạch, nhiệt tình một cách khó hiểu. Ốp điện thoại màu đen in mấy chữ “liên quan quái gì mày”.
Biên Tà giới thiếu ngắn gọn về hai người mới tới xong nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Nhan Lâm: “Thôi nhìn người ta mất lịch sự vậy đi, luật sư Trình không làm sản phẩm phái sinh gì đâu, cô khỏi phải hy vọng gì.”
Nhan Lâm đẩy kính mắt, mắt kính sáng lên, vô cùng “thân thiện” nhắc: “Ba năm trước Biên thần cũng trả lời tôi chắc nịch như vậy.”
Nhưng giờ…
Những món đồ râu ria chỗ cửa ra vào chính là bằng chứng nói trước bước không qua rõ ràng.
Trình Bạch nghe vậy bật cười.
Biên Tà bỗng muốn đuổi cổ Nhan Lâm ngay lập tức nhưng nghĩ đến nguồn tiền dồi dào vào như nước nên phải nhịn.
“Bước không qua” thế đấy, làm sao nào!
Chu Dị đang lọc cà phê, thấy ba người lên bèn làm thêm ba tách nữa, hỏi: “Lại vừa đi “thị sát” đấy à, thấy sao?”
*lọc cà phê: kiểu pha cà phê bằng giấy lọc chứ không dùng phin, cho giấy lọc vào phễu, chế nước sôi tráng qua cho ướt rồi cho bột cà phê xay mịn vào, chế thêm nước nóng rồi đợi cà phê thấm qua giấy. Video hoàn chỉnh các bước:
Biên Tà nghĩ đến cậu Hoàng Đào lúc nãy bèn nhìn Vu Giang Hành một cái. Đừng thấy Lão Vu trông hiền hiền vậy chứ nóng máu lên là dám đập bàn đấu khẩu với Chu Dị ngay. Chàng trai trẻ Hoàng Đào kia chẳng có đầu óc gì cả, chỉ nóng lòng thể hiện, phạm trúng vào đại kị.
Mặc dù không khí ở phòng làm việc rất cởi mở, thoạt trông dường như ai cũng có thể đánh bạn với Biên Tà nhưng hễ là chuyện nghiêm túc thì anh không bao giờ trực tiếp nhúng tay.
Có công ty tôn sùng quản lý theo văn hóa phẳng nhưng phòng làm việc của họ không lớn, tổng cộng cũng chỉ có ba tầng:
Tầng dưới cùng là các bạn trẻ;
Tầng quản lý cấp một là Chu Dị, Vu Giang Hành, Nhan Lâm;
Và ông chủ đích thực, cũng chính là Biên Tà.
Hoàng Đào thuộc về tầng thấp nhất, trong tình huống có mặt Vu Giang Hành ở đây, có vấn đề lại không hỏi cấp trên trực tiếp của mình mà ngược lại, lại không chút nghĩ ngợi đã đi hỏi ông chủ.
Làm vậy là coi Vu Giang Hành là không khí hay sao.
Phòng làm việc có cởi mở đến đâu thì cũng vẫn là chỗ làm, huống hồ Vu Giang Hành vốn là người từng làm việc ở tập đoàn lớn ra, chuyện báo cáo vượt cấp như vậy xưa nay luôn rất tối kị.
Hơn nữa thích thể hiện mà lại thể hiện sai cách: Trên đời này có rất rất nhiều người biết đặt câu hỏi nhưng luôn luôn thiếu người biết giải quyết vấn đề. Thân là một chuyên viên lên ý tưởng nhưng chỉ biết đưa ra vấn đề mà lại không nghĩ ra một phương án giải quyết nào đã mở miệng hỏi ông chủ – người anh ta không nên hỏi, chỉ có thể nói là đã chán sống lại thêm muốn chết.
Với tính cách của Vu Giang Hành, chắc cậu ta chẳng còn ở đây được bao lâu nữa.
Biên Tà luôn duy trì cách thức quản lý theo kiểu trao quyền, không nhắc một tiếng nào đến câu chuyện vừa rồi, chỉ kể là: “Vừa rồi ở dưới đó có đọc được một ý tưởng lấy cảm hứng từ Lục Phiến Môn nhà Minh, thần bí hóa, ly kì hóa Lục Phiến Môn chuyên xử lý các chuyện lạ lùng xảy ra ở nhân gian. Ý tưởng này nếu là mấy năm trước thì còn được nhưng tôi nhớ gần đây đã có khá nhiều công ty truyền hình điện ảnh có dự án tương tự rồi, phủ Khai Phong, âm ty, Bắc Đẩu, đã đầy cả chợ ra rồi, cho dù là đi theo trào lưu thì giờ cũng đã muộn. Kiểu bắt chước theo người khác như vậy, chúng ta không thể làm được, làm cũng chẳng có giá trị gì hết. Chúng ta không phải là công ty truyền hình điện ảnh.”
Vu Giang Hành đáp gọn lỏn một chữ: “Phải.”
Vấn đề phát triển nội dụng, Chu Dị không nói xen vào, anh ta đứng một bên, lót giấy lọc vào phễu rồi từ từ chế nước ấm vừa phải vào, vậy là lọc xong một tách cà phê.
Anh ta đưa cho Trình Bạch trước.
Trình Bạch cảm ơn, để hờ hai tay quanh tách cà phê.
Chu Dị nhìn cô chăm chú từ trên xuống: “Cần thêm đường không?”
Một ngồi, một đứng.
Trình Bạch cởi khuy áo vét, Chu Dị không mặc áo vét ngoài, chỉ có áo lót và áo sơ mi, hai người cùng chung một phong cách lại còn ở rất gần nhau, nhìn rất hợp, rất đẹp.
Nhưng Biên Tà lại thấy chối mắt.
Anh nhếch miệng, mỉm cười lịch sự, trả lời thay luôn cho Trình Bạch: “Luật sư Trình uống cà phê không thêm đường, có điều Lão Chu có thể thêm giúp tôi nhiều một chút.”
Trình Bạch không ngờ Biên Tà biết thói quen này của mình nên nhìn anh bằng ánh mắt khá là ngạc nhiên.
Biên Tà thầm đắc ý.
Ngay cả chuyện mua bữa sáng anh còn giành được với Tiêu Nguyệt thì chuyện hỏi ra được sở thích các kiểu của Trình Bạch từ miệng cô bé ấy không phải quá đơn giản hay sao?
Chu Dị im im nhìn Biên Tà một chốc, không nói gì thêm, thong thả thay giấy lọc, tiếp tục lọc cà phê.
Trong những người đang ngồi ở đây, Chu Dị, Giang Hành, Nhan Lâm là ba cánh chim đầu đàn, Biên Tà chỉ phụ trách làm chân loe ngoe.
Nói xong chuyện sáng tạo, chủ để đổi sang Trình Bạch.
Vì phòng làm việc mới thành lập, vẫn còn không ít vấn đề, Vu Giang Hành và Nhan Lâm đều có một số vấn đề muốn tham khảo ý kiến Trình Bạch nên nhân đây cũng đem ra hỏi luôn.
Sắp tới giờ cơm, Chu Dị xem điện thoại rồi quẳng cho Biên Tà: “Chuyện sách có chữ ký anh nói tôi đã bảo Từ Kiệt lên mạng mua hai quyển gửi cho bên nhà xuất bản rồi, bên đó kiểm tra xác định là sách lậu. Còn về chuyện chữ ký có phải thật hay không thì họ không giám định được nhưng theo lời anh thì chắc là giả. Xem thông tin số lượng đơn hàng thành công của cửa hàng trực tuyến đó thì ít nhất đã bán được ba ngàn cuốn, giá niêm yết mỗi cuốn là bốn trăm. Ngoài “Vô Tự Nghi Thư” ra còn có các cuốn khác, có của anh, cũng có của tác giả khác, đều là “sách có chữ ký”. Trong số này thì sách của anh đều được yết giá gấp hơn mười lần giá gốc.”
Trong điện thoại của Chu Dị là tài liệu bên nhà xuất bản vừa gửi.
Biên Tà cầm lên xem, chủ yếu là ảnh chụp màn hình địa chỉ mạng và từng trang giao diện của cửa hàng trực tuyến đó. Tên tiệm vô cùng biết thân biết phận, “Người bán sách cho người đọc sách giả”, nick name của chủ cửa hàng là “Dự Viên Bán Khẩu Kim”.
Anh xem xong xùy một tiếng.
Nhân vật “Bán Khẩu Kim” này xem chừng có vẻ cũng khá được yêu thích nhỉ? Ngoài Chân Phục Quốc ra, thực sự vẫn còn người khác thích.
Lần trước, qua Chân Phục Quốc biết được chuyện trên mạng có bán sách có chữ ký của anh phát, anh liền báo cho Chu Dị đi xử lý, lợi ích chính đáng của anh và phía nhà xuất bản bị xâm hại. Giờ mới biết sách giả có chữ ký bán giá cắt cổ đã bán được ít nhất ba ngàn cuốn, tổng giá trị các giao dịch lên tới hơn 1.2 triệu, đúng là quá lộng hành.
Trả điện thoại lại cho Chu Dị, anh hỏi: “Bên nhà xuất bản nói thế nào?”
Chu Dị nói: “Nhà xuất bản xác nhận cửa hàng này không thuộc hệ thống phân phối sách của họ, cộng thêm anh đã xác nhận mình không hề ký sách nào như thế, bên họ thu thập đủ chứng cứ xong sẽ nộp đơn cho công an chờ họ xử lý.”
Trình Bạch biết nền công nghiệp sách giả ở trong nước rất hoành hành ngang ngược nhưng không ngờ không chỉ bán sách giả mà đến cả chữ ký của tác giả cũng có thể làm giả.
Quan trọng là không ngờ sách có chữ ký có thể bán với giá cao gấp mười.
Trình Bạch bỗng cảm thấy cái danh “máy in tiền” của mình chỉ là hữu danh vô thực, trình độ tạo tiền như Biên Tà thế này mới đích thực là “máy in tiền”.
“Cũng được.”
Biên Tà không để ý lắm giá trị của giao dịch, chẳng qua anh không thể chấp nhận hành vi giả mạo chữ ký của anh để bán cho người hâm mộ.
Những người đó đều rất thích tác phẩm của anh.
Có tiền của ai là từ trên trời rơi xuống đâu.
“Bọn lừa đảo thất đức như thế đáng phải tống vào tù.”
Chu Dị không nói gì. Giá trị giao dịch của cửa hàng này rất cao, dính đếu tiêu thụ sản phẩm xâm phạm bản quyền, thậm chí có khả năng là kinh doanh phi pháp, nếu bị bắt được thì ăn đủ. Chu Dị xem đồng hồ rồi đứng dậy nói với Trình Bạch: “Tối nay sư tỷ không có hẹn gì chứ, chúng ta đi ăn tối với nhau nhé?”
Vừa nói xong, Biên Tà liền cắn vỡ viên đường vừa cho vào miệng kêu đánh rộp.
Anh ngước nhìn lên im lặng nhìn Chu Dị.
Trình Bạch như thể hoàn toàn không nhận thấy có gì bất thường hết, gật đầu đáp: “Được thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Dự Viên Bán Khẩu Kim 233333