*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao vậy?”
Thấy sắc mặt Trình Bạch là lạ, Thượng Phỉ tưởng là có chuyện gì, tách một cái càng cua bỏ vào bát Trình Bạch.
“Cậu xem Weibo rồi hả?”
“Xem rồi.”
Có điều hình như bất cẩn sẩy tay bấm theo dõi mất rồi.
Quan hệ giữa Trình Bạch và Phương Bất Nhượng không thực sự có thể gọi là bạn bè nhưng cũng không hoàn toàn đối địch, nó được duy trì cân bằng ở một mức cực kỳ tế nhị. Một mặt là vì khúc mắc khó giải về vụ án ngày xưa nhưng một mặt lại không tránh khỏi việc chịu ảnh hưởng bởi người này.
Dù sao thì không có Phương Bất Nhượng đã chẳng có Trình Bạch ngày hôm nay.
Cô thoáng nghĩ vậy rồi bỏ điện thoại qua một bên. Đã theo dõi rồi lại bỏ theo dõi, khó tránh khỏi làm người ta nghĩ là cố ý đâm ra lại tưởng có gì muốn che giấu.
Thế cứ để theo dõi vậy đi.
Dù sao quan hệ giữa cô với Phương Bất Nhượng cũng chỉ có vậy.
“Cư dân mạng thật giỏi đánh hơi, mình chỉ đăng bài thống kê về các vụ kiện trả lại cổ vật mấy năm qua, ở dưới bình luận đã có người đoán ra có khi là mình nhận vụ kiện Anh đòi trả lại cổ vật rồi.” Trình Bạch gắp càng cua Thượng Phỉ tách sẵn cho chấm vào dấm, “Cậu nhạy tin thế có biết luật sư bên Anh thuê là ai không?”
“Chuyện này thì không biết thật.” Thượng Phỉ cố lục lọi lại những tin đồn nghe được giờ cơm trưa, “Hình như là một luật sư Trung Quốc làm việc ở nước ngoài, có người nói là mới đi du học về được mấy năm, chưa có tiếng tăm gì. Mình đoán chắc không phải nhân vật gì ghê gớm, bất kể là thuê ai thì người đó đều nghe theo chỉ đạo của tay luật sư người Anh.”
Dù cho Townsend Hidley có lợi hại thì ông ta cũng phải chịu hạn chế về mặt lãnh thổ, không thể đứng ra sắm vai trò chủ đạo trong vụ kiện này ở Trung Quốc. Tuy nhiên, với một người tiếng tăm trong giới luật sư ở Anh thì việc tìm một luật sư đại diện đáng tin cậy hoàn toàn không khó. Giờ đơn kiện đã nộp, phía Trình Bạch thậm chí không biết luật sư bên nguyên là ai, đối với các vụ bình thường thì thế là bình thường nhưng với một vụ lớn như thế này thì nó thực sự bất thường.
Thượng Phỉ nói cũng có lý.
Nhưng xưa nay Trình Bạch luôn tôn thờ nguyên tắc “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, hơn nữa vụ kiện lần này lại khác đặc biệt, cô thực sự không dám xem nhẹ.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thảo luận một vài vụ kỳ lạ giật gân mới đây bên tòa án hay mấy quy định kỳ cục mới ban hành và bà tám một chút về tình hình của Ngụy Liễu Liễu.
Ngụy Liễu Liễu là người có lối sống phóng khoáng nhất trong phòng ký túc của họ.
Sau bốn năm ở học viện luật, rút ra kết luận cả thẩm phán lẫn luật sư đều không thực sự là nghề nghiệp mình muốn theo đuổi, cô nàng quay ngoắt qua đi thi lấy chứng chỉ phóng viên, giờ đang làm ở đài truyền hình, công tác khá là xuôi chèo mát mái.
Gần đây tình cờ cô nàng có một bài phỏng vấn liên hệ với bên Minh Thiên Thành xin làm chuyên đề về vụ phá sản 80 triệu công ty họ mới xử lý. Bên phía công ty luật đương nhiên rất hoan nghênh. Vì vụ này là đội Phương Bất Nhượng làm nên nhiệm vụ nhận phỏng vấn được giao cho Phương Bất Nhượng.
Các thành viên trong đội rất hợp tác, mọi chuyện khá ổn.
Nhưng nhân vật trung tâm đích thực hay cụ thể ra chính là Phương Bất Nhượng thì lại rất là đối phó, hỏi gì cũng không biết, tuyên bố thời gian của anh ta rất quý giá, không muốn tiếp loại phỏng vấn nhạt nhẽo kiểu này, cho đài đến làm phỏng vấn ở đội họ đã là nể mặt lắm rồi.
“Liễu Liễu tức gần chết,” Thượng Phỉ cười run cả hai vai, “Kiểu đàn ông hiếm có khó tìm như Phương Bất Nhượng đúng là phải có bản lĩnh thật sự thì mới sống được đến hôm nay chứ không đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi.”
Điều này Trình Bạch hết sức tán thành.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện chừng một tiếng.
Lúc tính tiền ra về, một mình Thượng Phỉ đã uống hết gần nửa chai rượu, hôm nay Trình Bạch không bận việc gì nên lái xe chở cô nàng về.
Kết quả giữa chừng cô nàng lại đòi uống trà sữa.
Trình Bạch tấp xe vào lề đường gần một quán Hey Tea, Thượng Phỉ tháo dây an toàn ra hỏi cô: “Cậu muốn uống vị gì?”
Cô lắc đầu: “Mình không uống, mình ngồi đây chờ thôi.”
Thượng Phỉ tỏ ra thật là đáng tiếc, hiển nhiên là tiếc vì tại sao Trình Bạch lại không thích một thứ phổ thông như thế, cô nàng mở cửa xuống xe đi vào quán trà sữa xếp hàng.
Giờ này mùa đông không có quá đông người xếp hàng.
Thượng Phỉ nhanh chóng xếp tới lượt mình.
Trình Bạch ngồi trong xe nhìn xuyên qua cửa kính sát đất trong suốt của quán trà sữa một lúc rồi chuyển sang xem gương chiếu hậu.
Không nhiều người nhưng dòng xe cộ lại khá là tấp nập.
Một chiếc Jetta màu đen không biết cũng tấp vào sát lề đường từ lúc nào, đậu ngay gần xe của Trình Bạch. Cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông mặc áo phao lông đen đội mũ len đen xuống xe, áo kéo khóa cao hết cỡ, cổ áo dựng thẳng, đội mũ len sùm sụp che cả lông mày.
Cả mặt chỉ thò ra mỗi cặp mắt.
Co người lại, nhét hai tay trong túi áo, tư thế trông cứ là lạ.
Trình Bạch quan sát người này, cảm thấy không ổn, hoàn toàn là vô thức cảm thấy không ổn. Vốn tưởng anh ta cũng là người đi đường dừng lại mua trà sữa nhưng đúng lúc này Thượng Phỉ ôm cốc trà sữa ra khỏi cửa hàng, người này liền không đi về phía cửa hàng nữa mà bước vội về phía Thượng Phỉ.
Đậu.
Trình Bạch thầm chửi tục một tiếng trong bụng, mở bật cửa xe ra hô to cảnh báo: “Thượng Phỉ!”
Cơm tối Thượng Phỉ uống chút rượu, giờ lại mua được trà sữa nổi tiếng trên mạng mà không phải chờ lâu, tinh thần đang hết sức thả lỏng, cho dù có nhìn thấy có người đi về phía mình cũng chỉ nghĩ là người qua đường định vào mua trà sữa.
Cho đến khi nghe thấy tiếng quát, Thượng Phỉ mới giật mình.
Gã đàn ông đội mũ đã đi tới gần chỗ cô đột ngột xông lên móc trong túi ra một con dao găm đâm thẳng về phía cô!
Trong lúc cấp bách, Thượng Phỉ nào có kịp làm gì.
Tay vẫn còn cầm nguyên cốc trà sữa không kịp quẳng đi, vội vàng lùi người phòng vệ, hất tay của đối phương lên cao.
*kỹ thuật phòng vệ khi bị tấn công bằng dao ở cự li gần:
linkLưỡi dao sắc rạch ngang tay Thượng Phỉ chảy máu.
Ở cửa có mấy cô bé đi với nhau ra khỏi quán sợ hãi hét lên.
Đối phương đâm không trúng chỗ yếu hại của Thượng Phỉ liền định cậy vào thể trạng cường tráng cao to, tính rút tay về đâm lại phát nữa.
Nhưng lúc này Trình Bạch đã chạy tới.
Mặc bộ âu phục màu xanh xám, tấn công từ đằng sau, hất cao chân dài đạp thẳng một cước, chĩa gót giày nhọn về trước, giáng thật mạnh vào lưng đối phương, gạt ngã xuống đất.
Đối phương giật mình hoảng hốt định trở ngược tay đâm Trình Bạch. Nhưng cô không hề cho đối phương kịp hành động, hắn còn chưa ngóc đầu lên, Trình Bạch đã cúi xuống túm đầu hắt dộng mạnh xuống đất.
“Uỵch!”
Kêu lên một tiếng thật mạnh.
Đối phương không kịp kêu tiếng nào đã bị đập ngất xỉu.
Lúc này Trình Bạch mới giẫm cổ tay đối phương, đá con dao dính máu đi chỗ khác, cau mày nhưng vẫn giữ bình tĩnh, quay qua hỏi Thượng Phỉ: “Vẫn ổn chứ?”
Thượng Phỉ mặt trắng bệch, máu chảy loang ra trên cánh tay, vết thương khá sâu. Cô ấy lấy tay đè chỗ động mạch lại, chân mềm nhũn, ngơ ngác lắc đầu với Trình Bạch: “Không sao, không nghiêm trọng.”
Đến tận lúc này, trà sữa vẫn còn nguyên trên tay.
Dính máu vẫn không vứt đi.
Mấy cô bé ở cửa hết sức sợ hãi.
Trình Bạch nghiêm mặt nói với họ: “Gọi giúp 120.”
Còn cô thì lấy điện thoại ra gọi 110, quan sát xung quanh rồi nhìn nhìn camera của quán trà sữa, báo với cảnh sát: “Số 36 đường Kiến Ninh có người cầm dao tấn công người khác, có người bị thương.”
Đồn công an ở gần, đây lại là khu vực lưu lượng người qua lại cao, công an tới rất nhanh chóng.
Chỉ có điều, công an tới người nào người nấy đều phải tròn mắt.
Thấy nghi phạm cầm dao tấn công nằm ngất dưới đất lại càng thêm ngạc nhiên, phải thay đổi hẳn cách nhìn với Trình Bạch.
Thượng Phỉ cùng một cô gái khác lấy dây cột tóc tạm ga-rô lại, 120 vẫn chưa tới, Thượng Phỉ đi làm biên bản hiện trường với Trình Bạch trước.
*kỹ thuật ga-rô:
linkMột cảnh sát trẻ chỉ vào người nằm dưới đất hỏi: “Cô có biết người tấn công cô không?”
Lúc này mũ của hắn đã bị lột ra.
Trước khi công an tới, Thượng Phỉ đã xác nhận trước, nghiêm mặt đáp: “Coi như có biết, là Trịnh Hưng Nghĩa. Tôi làm việc ở tòa án, anh ta là bị cáo của một vụ ly hôn tôi xét xử, bị ly hôn vì bạo lực gia đình. Bốn giờ chiều nay mới vừa tuyên ly hôn.”
Hóa ra là thẩm phán.
Viên cảnh sát hơi ngạc nhiên, làm biên bản xong, quay qua phía Trình Bạch: “Cô là người báo án phải không?”
Trình Bạch báo tên họ và các thông tin liên quan, lược thuật những chuyện vừa xảy ra xong thấy viên cảnh sát còn chần chừ định hỏi thêm gì đó, cô liền chỉ vào camera ở ngoài quán trà sữa: “Phòng vệ chính đáng, chắc là cửa hàng có video giám sát.”
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Theo án lệ tòa án nhân dân tối cao vừa ban hành, nếu gặp phải người cầm dao tấn công người khác thì có cầm dao chém lại cũng không sao, chỉ cần mối uy hiếp từ phía người tấn công chưa được giải trừ thì có chém chết cũng vẫn vô tội, huống gì tí chút thế này cô làm!
Trình Bạch quả thực tỉnh táo ngoài sức tưởng tượng.
Tay cảnh sát trẻ lần đầu gặp tình huống này, cúi xuống nhìn chằm chằm hai chữ “Trình Bạch” trong biên bản một lúc mới nhận ra hai chữ này quen quen.
Tên này trùng đét với tên của vị đại luật sư trong truyền thuyết kia…
Xe cấp cứu 120 cuối cùng cũng đến, nhân viên cứu thương kiểm tra sơ qua xong, thế mà lại đưa tên cầm dao tấn công ngất dưới đất lên xe.
Ánh mắt mọi người xung quanh trở nên khó tả.
Thượng Phỉ ít nhiều vẫn thấy hơi lo lắng.
Trình Bạch hỏi xin được ai đó một điếu thuốc, đứng bên đường làm một hơi cho đỡ sợ rồi nhả khói thuốc ra, thản nhiên nói: “Không chết được đâu. Yên tâm đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Bạch: Nghe nói anh cảm thấy sức giữa nam và nữ có chênh lệch tự nhiên, một mình anh thừa sức chấp ba tôi hả?
Biên Tà: …
*
Ra ngoài đã, chắc tối về viết thêm sau.