Phải biết rằng Trình Bạch là một người tạo cho người ta cảm giác rất lãnh đạm.
Dù cho bề ngoài ấm áp ôn hòa nhưng thực tế lại không phải là người dễ chơi. Ngay đến Phí Tĩnh cũng còn hơi sợ cô.
Thế mà giờ lại đồng ý ngay, không hề có ý phản bác hay chất vấn!
Có vấn đề.
Nhất định là có vấn đề!
Lông tơ trên người Phí Tĩnh muốn dựng hết cả lên, tự dưng có cảm giác như mình vừa rơi vào hố lửa, xen vào một chuyện gì đó rất là ghê gớm.
Biên Tà cũng cảm thấy hai tiếng “chỉ bảo” trong câu của cô có phần mập mờ không rõ là ý gì.
Nhưng hiện tại không tiện để ngâm cứu kỹ càng.
Phí Tĩnh nhận được điện thoại của Biên Tà cách đây hai hôm. Anh ta vốn là độc giả của Biên Tà, mới đợt trước còn muốn xin chữ ký, thần tượng có chuyện nhờ vả, lại chẳng phải chuyện gì khó, đương nhiên là đồng ý.
Dù sao chuyện này cũng không có hại gì cho công ty.
Người bên ngành truyền hình điện ảnh tới lấy tư liệu ở công ty luật, dù không nhiều nhưng cũng chẳng ít, nếu làm tốt thì cũng có thể dùng làm truyền thông cho công ty.
Hơn nữa, Biên Tà không lĩnh lương mà còn cho thêm tiền cơ.
Thông thường phía truyền hình điện ảnh lấy tư liệu ở công ty theo hai cách chính.
Cách thứ nhất, đội ngũ biên kịch hoặc ê kíp làm phim, thông qua mọi cách thức có thể, mời cơm luật sư của công ty luật mà phía họ có thể liên hệ được, tranh thủ tìm hiểu những thông tin mà phía mình cần biết trên bàn cơm. Song, cũng có một số vụ án đặc biệt, người ta không tiện mở miệng, lúc này thì phải xì ít tiền ra để cạy miệng. Thông thường cùng lắm là ba trăm năm trăm ngàn là đã đủ để moi móc được rất nhiều thông tin có giá trị.
Cách thứ hai, ê kíp làm phim thương thảo với phía công ty luật sắp xếp cho biên kịch đi theo một đội luật sư nào đó của công ty mấy tháng, đi sâu tìm hiểu một số chi tiết trong nghề. Nhưng làm theo cách này thì rất thử thách năng lực tự phát hiện của người đi lấy tư liệu. Có khi mất nửa năm chỉ viết ra một kịch bản dở tệ; có khi mất ba bốn tháng đã viết được một bộ phim thành công.
Biên Tà là cách thứ hai.
Thiên Chí trước đây chưa từng có người tới lấy tư liệu như kiểu của anh nên dù cho Trình Bạch đã đồng ý, các cộng sự khác vẫn còn khá băn khoăn.
Phí Tĩnh đành phải mời Biên Tà ngồi xuống nói chuyện.
Biên Tà ngồi tạm xuống một ghế gần mình nhất.
Thế nhưng, khi anh để tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau một cách tự nhiên, toàn bộ đám cộng sự quanh bàn họp đều giật mí mắt một cái.
Quần áo có lẽ không dễ nhận nhưng đồng hồ thì rất dễ.
Mẹ kiếp.
Cảnh Vinh khiêm nhường ngừng xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón tay; Hướng Liên Khải phóng khoáng không được tự nhiên bỏ chân bắt chéo xuống giấu chiếc giày da đắt đỏ đi; Đới Hoa khoe của thầm nghiến răng, lặng lẽ kéo ống tay áo xuống che chiếc đồng hồ mình đang đeo trên cổ tay lại…
Trợ lý?
Trợ lý cái khỉ khô!
Mẹ kiếp, đã ai từng thấy “trợ lý” nào có tiền như vậy chưa!
Ở trong giới, Thiên Chí xem như cũng là công ty tốp đầu, doanh thu hằng năm rất cao nhưng số tiền này không phải của riêng một mình ai mà còn phải chia hoa hồng cho các cộng sự tùy theo từng vụ. Thu nhập một năm của họ so với các anh em trong nghề thuộc vào loại cao, người bình thường khó mà với tới.
Nhưng nếu so với Biên Tà thì sao?
Thu nhập một năm chỉ bằng nửa quyển tiểu thuyết của người ta.
Những người đứng đầu giới nhà văn hiện tại, người nào người nấy đều là những cỗ máy in tiền, tiện tay vợt một cái là có cả sọt tiền, thực sự vô lý đến ngang ngược!
Trình Bạch ngồi đối diện nhìn thấy hết mọi thay đổi nhỏ nhặt của họ. Cô thầm cười, tự nhiên cảm thấy Biên Tà tới làm trợ lý cho mình chưa chắc đã là chuyện xấu.
Chí ít là sẽ không quá tẻ nhạt.
Cô thả lỏng người ngồi trên ghế nghe Phí Tĩnh giải thích chuyện lấy tư liệu với mọi người.
Hợp đồng đã ký từ trước, ranh giới giữa sáng tác nghệ thuật và ám chỉ trong thực tế được xác định rất rõ ràng. Nếu sau này tiểu thuyết của Biên Tà dính đến việc xâm phạm danh dự, phía Thiên Chí bảo lưu quyền truy cứu trách nhiệm.
Còn lại đều là các quy định chi tiết.
Phí Tĩnh xếp cho Biên Tà vị trí làm trợ lý cho Trình Bạch, về phần có muốn đi theo cộng sự nào khác hay không hoặc là có cộng sự nào khác muốn Biên Tà đi theo mình không thì đây là tự do của đôi bên, không quy định trong hợp đồng, tùy xem ý mọi người thế nào.
Thực ra cũng tương tự như khi biên kịch tới các công ty luật khác, nguyên tắc tổng thể là không làm ảnh hưởng đến việc vận hành bình thường của công ty, còn moi móc được bao nhiêu, người ta sẵn lòng nói cho biết bao nhiêu thì tùy xem bản lĩnh của Biên Tà.
Đến đây thì các cộng sự khác cũng không còn ý kiến gì nữa.
Cuộc họp kết thúc.
Biên Tà chính thức trở thành trợ lý của Trình Bạch.
Trước khi đi, Đới Hoa không nhịn được phải lại kiếm chuyện một phen, nhìn Biên Tà một hồi rồi nói với Trình Bạch nghe chua loét: “Có trợ lý xịn như thế, đại luật sư Trình đúng là có sức hút ghê…”
Được rồi.
Giờ Trình Bạch thấy người này còn chẳng bằng bản sao tệ lậu nhất của Phương Bất Nhượng nữa.
Cô chẳng hề mảy may tức giận, ngược lại, tâm trạng còn vui vẻ một cách lạ thường, cười tít mắt đáp: “Luật sư Đới quá khen. Thường thôi. Thường thôi.”
Thường cái giường biết chạy!
Đới Hoa tức giận bỏ đi, suýt thì vò rối mất bộ tóc hôm nay mất công tạo kiểu.
Các cộng sự khác thì vẫn giữ thái độ bình thường trước mặt Trình Bạch, lại chào hỏi Biên Tà, không nồng nhiệt cũng chẳng thờ ơ.
“Quyển tiếp theo Biên đại tác gia định viết về nghề luật à?”
Trình Bạch cầm mấy trang giấy mỏng ra khỏi phòng họp đi về văn phòng của mình, vừa đi vừa hỏi chuyện Biên Tà.
Biên Tà đã qua cơn giật mình ban nãy, đuôi bắt đầu nhổng lên, bước đi bên cạnh cô, xem các luật sư bận rộn trong khu vực làm việc, khỏi phải nói đắc ý tới cỡ nào.
Quả thực là phải hoan hô cho sự trí tuệ sáng suốt của bản thân.
Nghe Trình Bạch hỏi vậy, anh đáp mà chẳng hề biết chột dạ là gì: “Đương nhiên rồi, không phải tôi đã đến tận Thiên Chí để lấy tư liệu rồi đây sao?”
“Được thôi.”
Trình Bạch nhướn nhướn mày, không hỏi thêm. Về tới gần văn phòng, cô dừng lại ở khu làm việc bên ngoài.
Thiên Chí bố trí các phòng theo phương án đề cao sự tiện lợi.
Bên ngoài phòng làm việc của các cộng sự chính là khu vực làm việc của đội của họ.
Hiện tại, bên ngoài phòng làm việc của Trình Bạch vẫn còn khá vắng vẻ, chỉ có một mình Tiêu Nguyệt ngồi.
Cô dẫn Biên Tà lại chỗ mấy bàn trống, nói với anh: “Anh cứ thoải mái chọn lấy một chỗ ngồi mình thích nhé.”
Chỗ ngồi?
Nhỏ đến nỗi chỉ để vừa một chiếc máy tính!
Biên Tà choáng: “Tôi tưởng là…”
“Anh tưởng gì?” Trình Bạch cười như có như không, quay qua chọc anh: “Có chỗ ngồi đã là khá lắm rồi. Trợ lý Biên không cho là sẽ có cả một văn phòng xa hoa đấy chứ?”
Biên Tà im.
Anh cực kỳ tinh ý để ý thấy xưng hô của Trình Bạch với anh đã chuyển từ “Biên đại tác gia” thành “trợ lý Biên”.
Mức đãi ngộ này không phải chỉ giảm nhanh như nhảy cầu nữa mà phải nói là nhảy vực!
Tiêu Nguyệt ở ngay bên, nghe Trình Bạch bảo vậy, lập tức ngồi thẳng sống lưng, khuôn mặt quả táo tròn trịa nhỏ nhắn tỏ ra căng thẳng: “Luật sư Trình, đây là…”
“À, Biên tiên sinh tới công ty chúng ta lấy tư liệu, mấy tháng tới đây sẽ làm trợ lý cho tôi.” Trình Bạch xoa đầu dỗ dành cô nàng, “Đừng lo, anh ta thậm chí còn chưa thi pháp lý, chỉ là nhân vật trong lãnh cung thôi. Em mới là sủng phi.”
*kỳ thi pháp lý: tên gọi đầy đủ là kỳ thi kiểm tra năng lực nghiệp vụ pháp lý chung quốc gia, tiền thân là kỳ thi tư pháp quốc gia. Thẩm phán, công tố viên, luật sư, công chứng viên, cố vấn pháp luật, trọng tài viên (về pháp lý) và công chức có quyền hạn xem xét ra quyết định xử phạt hành chính phải vượt qua kỳ thi năng lực nghiệp vụ pháp lý. Kể từ khi cải cách kỳ thi năm 2018, tỷ lệ đậu hàng năm ở mức 10-15%. Thông tin thêm:
国家司法考试Lãnh cung?!
Biên Tà lập tức xù lông.
Nhưng ngay tức khắc anh liền đối diện với cái nhìn ngầm cất giấu địch ý của Tiêu Nguyệt, rõ ràng là đã coi anh như đối thủ cạnh tranh.
Mà quả thực đúng là chuẩn bị tranh giành tình cảm thật.
Dạo trước làm việc với phòng làm việc của bọn anh còn dịu dàng e thẹn, vừa nghe nói anh là trợ lý mới của Trình Bạch, mặt liền xị ra.
Cảm xúc thể hiện rõ hết ra mặt.
Biên Tà cảm thấy đây không phải một dấu hiệu tốt.
Làm vậy là sẽ biến thành chướng ngại vật trên con đường tương lai của anh mất!
Muốn giải quyết Trình Bạch, sao có thể không giải quyết trợ lý luật sư theo bên cạnh cô ấy chứ?
Lại còn là sủng phi nữa!
Biên Tà để tay lên môi, làm bộ ho một tiếng, đưa ra gợi ý: “À thì, tôi mới đến, giờ lại vừa khéo đến bữa trưa, hay là chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm nhỉ?”
Tiêu Nguyệt nhếch mép, bị Trình Bạch xoa đầu, tóc mái ụp xuống trán trông càng thêm đáng yêu, vấn đề là cô nàng lại bày ra một bộ mặt nghiêm túc: “Tôi đã đặt thức ăn ngoài xong xuôi rồi!”
Biên Tà ngạc nhiên: “Thức ăn ngoài à? Vậy cũng được, ăn tạm…”
Không để anh nói hết, Tiêu Nguyệt đã cộc cằn đế thêm một câu: “Đặt hai suất, nãy không biết thầy Biên tới nên không đặt cho thầy.”
Không đặt cho anh…
Còn vậy nữa???
Địch ý hơi bị rõ ràng quá rồi đấy!
Biên Tà tròn mắt, đã biết thế nào là chỗ làm hiểm ác!
Trình Bạch không nhịn được cười, vỗ vỗ vai anh ra dáng lão làng: “Khụ, con trai à, cuộc sống khốc liệt hiểm ác ở chỗ làm cuối cùng cũng đến với cậu rồi. Vì thu thập tư liệu, cậu nhất định phải kiên cường bám trụ nhé!”
“Không hề gì, mặc dù chưa từng đi làm văn phòng nhưng tôi nghĩ tôi có thể bám trụ được…”
Khoan!
“Con trai” là xưng hô cái kiểu quái gì vậy!
Biên Tà ngẩng phắt đầu lên, định sửa lại cách gọi của cô nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh liền nhận ra mình đang gần Trình Bạch đến thế nào.
Gần hơn bao giờ hết…
Vì cô đắp tay lên vai anh nên hai người chỉ cách nhau một cánh tay, đủ gần để chỉ cần anh hơi đưa tay ra là có thể ôm lấy vòng eo của cô.
Khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo, hàng mi cong xòe như nan quạt nhỏ xinh.
Cánh môi hồng hào thoa một lớp son bóng nhẹ nhàng như mật hoa.
Làm cho đầu óc con người ta bất giác nảy sinh những ý nghĩ kỳ lạ…
Tim nảy.
Miệng đắng lưỡi khô.
Người Biên Tà đờ ra, bất giác ngừng thở.
Nhưng Trình Bạch thực sự chỉ có vỗ vai anh một cái mà thôi.
Bỏ lại một câu châm chọc “chỗ làm hiểm ác” như vậy xong, cô cười tít mắt thu tay về, xoa xoa đầu Tiêu Nguyệt, dặn cô nàng lát hướng dẫn Biên Tà điền thông tin và đi lĩnh thẻ ra vào tòa nhà rồi cầm mấy trang giấy mỏng đi về văn phòng.
Vừa mới đi thì Wechat liền hiện thông báo.
Tin nhắn của Chiêm Bồi Hằng.
Trình Bạch tiện tay mở ra xem, sắc mặt liền khác hẳn, trong chớp mắt, ánh mắt trở nên lạnh giá. Cô gọi thẳng điện thoại qua cho người nào đó bên văn phòng phía chếch chéo ở tòa cao ốc đối diện: “Người của tôi anh cũng định cướp. Phương Bất Nhượng, anh bất thường tâm lý đấy à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Phương Bất Nhượng: Em đoán xem XD