Dưa leo ngâm tương thực ra chỉ là dưa leo ngâm với gia vị thôi. Thế nhưng, đây thật sự là lần đầu tiên Biên Tà ăn mà thấy nó ngon như vậy. Cho vào miệng nhai rôm rốp rôm rốp, mềm mà lại giòn, tiếng nhai truyền lên đại não nghe thật là vui tai, quả thực hút đến độ làm người ta không dừng được đũa.
Lúc này đây, anh rất muốn giải thích với Trình Bạch.
Nhưng Trình Bạch đã tự gắp một miếng, trước khi anh mở miệng, điềm tĩnh tìm một cái cớ thay anh: “Tôi biết, là do dưa leo ngâm tương tự chạy tới chỗ anh.”
“…”
Lời muốn nói bị câu này của Trình Bạch chặn ngang họng, Biên Tà nhìn cô trân trối, quả thực không phản bác nổi.
Nghĩ lại thì đúng là dưa leo ngâm tương tự chạy tới chỗ anh trước, không thể trách anh được.
Vậy là anh gật đầu vô cùng tán thành, lại tiếp tục thò đũa gắp.
Bàn cơm có hai người ăn với nhau khác hẳn lúc ngồi ăn một mình. Hơn nữa vì chỉ có hai bát cháo trắng, một xửng bánh bao súp, một đĩa dưa leo ngâm tương, vô cùng đơn giản, cho nên không cần phải phân vân mỗi lần thò đũa ra thì gắp món nào.
Càng đơn giản, càng dễ quyết.
Hai người ăn thong thả, ăn chút cháo rồi ăn mấy miếng dưa ngâm, một mặn một nhạt, lại làm thêm một cái bánh bao súp nhân tôm nõn, thỉnh thoảng trò chuyện dăm câu. Bữa ăn vui vẻ khỏi phải nói.
Biên Tà rất thông minh.
Anh và Trình Bạch không cùng nghề, tạm thời cũng chưa biết cô có sở thích gì, vụ Tằng Niệm Bình thì rõ ràng là Trình Bạch không muốn nói đến. Vậy là anh liền đem chuyện phòng làm việc ra trò chuyện với cô.
Dù gì thì hiện giờ Trình Bạch cũng là cố vấn pháp luật của phòng làm việc.
Hôm bữa anh tới khuấy đảo một hồi xong đã lôi được hết sạch nhân sự phụ trách làm nội dung của Cao Thư Bằng qua làm bên phòng làm việc của anh, đương nhiên là phòng làm việc có thể mở rộng ra làm rất nhiều mục mà trước đó vốn không định làm. Quá trình này dính dáng đến rất nhiều điều khoản pháp luật và quản lí rủi ro.
Vụ này anh không biết nhưng Trình Bạch thì lại rất chuyên nghiệp.
Hai người có đề tài để trò chuyện, bữa cơm này coi như vừa vui vẻ vừa có nội dung, không lúng túng tẻ nhạt.
Đĩa dưa leo ngâm tương vơi nhanh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Bánh bao súp trong xửng cũng biến mất rất nhanh.
Bát cháo trắng dần dần thấy đáy.
Trong đĩa chỉ còn lại một miếng dưa ngâm cuối cùng. Biên Tà không để ý, cứ thế thò đũa ra gắp, nửa giờ vừa qua thò đũa ra gắp đã trở thành phản xạ quen thuộc.
Sau đó, một đôi đũa khác cũng từ phía đối diện thò qua.
Thế là anh dừng lại, đôi đũa kia cũng dừng lại.
Hai người ngồi đối diện nhau ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Biên Tà rụt ngay đũa về: “Cô ăn đi.”
Trình Bạch lắc đầu, cũng thu đũa về: “Không cần, anh có vẻ thích, anh ăn đi.”
Biên Tà đẩy hẳn đĩa dưa leo ngâm tương qua cho cô: “Không hề gì, tôi đã no rồi.”
Chẳng hiểu sao, bỗng dưng Trình Bạch bắt đầu có cảm tưởng miếng dưa ngâm này quý như vàng: “Không, tôi…”
Rốt cuộc có một vị thực khách bàn bên cạnh không nhìn nổi, anh ta xách hộp quán đóng gói cho đi về, nói với người trong điện thoại: “Ôi, mình à, đây về đây, đóng gói đầy đủ hết rồi. Anh kể mình nghe, mình không biết đâu, anh gặp được hai đứa ngẩn, ngồi trong cái quán cháo rách trên phố, mở miệng ra là bàn chuyện làm ăn tiền trăm triệu, thế mà có mỗi một miếng dưa leo ngâm tương ăn thừa cũng phải nhường qua nhường lại mãi, rõ là mắc cười…”
Biên Tà: “…”
Trình Bạch: “…”
Hai người đờ ra, dừng hết mọi động tác lại, người này nhìn người kia.
Vị khách vừa mở cửa đi khỏi, Trình Bạch liền cười.
Hoàn toàn không tài nào nhịn được.
Biên Tà hơi bực trong lòng, bởi vì anh thực sự có chuyện làm ăn tiền trăm triệu để bàn, không phải bốc phét.
Chẳng qua là miếng dưa leo ngâm tương này…
Chẳng hiểu sao mặt lại nóng rần lên, anh để đũa xuống, tằng hắng một tiếng, nói với Trình Bạch: “Tôi đủ rồi.”
Trình Bạch vẫn cười.
Thực sự rất lâu rồi cô không gặp chuyện như thế này. Càng nghĩ càng thấy buồn cười. Mãi lâu sau cô mới dừng cười được nhưng khóe miệng vẫn còn chưa hết ý cười, không có cách nào cho môi hết cong lên được: “Ôi, đại tác gia à, có phải ai đi cùng với anh thì trí thông minh cũng bị giảm xuống không?”
Chuyện này đúng là ngớ ngẩn quá.
Một đĩa tám đồng, muốn ăn thì gọi thêm là được mà?
Thế mà cô lại học theo Biên Tà.
Nhường qua nhường lại một miếng dưa leo ngâm tương làm cái gì kia chứ!
“Cô nói vậy thì tôi không thể nào đồng ý được!” Biên Tà nhếch mép nhíu mày, đòi lại danh dự cho trí thông minh của mình, “Không nói đâu xa, ngay Chu Dị đấy. Cô xem cậu ấy đi, hai người bọn tôi hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, trí thông minh của cậu ấy có bị giảm xuống không? Hoàn toàn không! Cậu ấy không chỉ tài cán còn thông minh, nhiều tiền, càng trưởng thành trông cũng càng đẹp trai lên!”
“…”
Tự hát tự khen hay.
Trình Bạch suy luận: “Nói vậy thì, nếu chơi với Biên đại tác gia lâu, tôi cũng sẽ nhanh chóng trở nên tài cán hơn, thông minh hơn, giàu có hơn, lại còn có thể trở nên xinh đẹp hơn nữa hả?”
“Đương nhiên rồi.”
Độ dày của da mặt đã được tôi luyện đâu ra đấy, Biên Tà trả lời không hề do dự một chút nào.
Trình Bạch phục lăn, cô đùa: “Theo tôi thấy thì chắc là do toàn phải thu dọn bãi chiến trường cho anh nên mới khá lên được vậy nhỉ? Haha, có điều bữa cơm hôm nay rất ngon miệng. Quán này hồi xưa ở Thượng Hải tôi thường hay đến ăn, các món đều rất giản dị, chỉ có dưa leo ngâm tương là ngon. Vốn tôi cũng lo anh không thích, lát về bị đói, không ngờ hóa ra anh cũng rất dễ nuôi đấy chứ. Đâu có kén ăn đâu, không phải là cũng ăn được đó sao? Sao Chu Dị cứ bảo là anh ghét ăn cơm vậy?”
“Đâu có giống nhau đâu.”
Bữa cơm với Trình Bạch lần này thoải mái lạ thường, chỉ đơn thuần là ăn cơm, không có bất kỳ mục đích gì, Biên Tà không băn khoăn gì, trả lời ngay.
“Ở nhà không tự nấu cơm, gọi cơm hàng thì không có mùi cơm gia đình, không ngon. Cho dù có là quán ngon thì đóng gói lại giao tới, mùi vị cũng đã khác rồi. Với lại, mọi người ai cũng bận, làm gì có ai…”
Làm gì có ai cùng ăn cơm với anh như thế này…
Nói nửa chừng lại đột ngột dừng lại, không nói tiếp nữa.
Biên Tà đưa mắt nhìn xuống, con ngươi màu nâu tảo sâu như biển, khoảnh khắc im lặng vụt qua, giây sau anh nhìn lên, hững hờ cười một tiếng, lấp liếm nói nốt câu:
“Làm gì có ai có Wechat có sức hấp dẫn như của đại luật sư Trình có thể làm tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy chứ.”
Nghe qua thì thấy rất bình thường.
Nhưng logic hai vế nguyên nhân kết quả của câu này thực ra không liên quan gì với nhau.
Vế đằng sau Biên Tà vốn định nói không phải là điều này.
Nếu Trình Bạch chỉ là một người bình thường, có lẽ là sẽ không để ý, cứ thế cho qua, nhưng cô là người đã tiếp xúc với nhiều người, thường xuyên phải phân biệt thật giả trong lời nói của đương sự và nhân chứng, khó tránh khỏi hình thành thói quen để ý ngôn từ. Cho nên, dù chỉ là một khoảnh khắc, cô vẫn bắt ngay được chỗ không ổn.
Nhưng Biên Tà nhảy chủ đề quá nhanh.
Anh nhắc đến Wechat xong liền dùng một loại ánh mắt rụt rè mà lại ẩn giấu chờ mong nhìn cô: “Khụ, thế, kịch xem xong rồi, cơm cũng ăn xong rồi, chúng ta không phải là người lạ nữa nhỉ? Luật sư Trình, chuyện Wechat…”
Trình Bạch không còn biết nói gì, người này vẫn còn đang lăn tăn chuyện này thật à…
Cô ngẫm nghĩ, kéo điện thoại để bên cạnh qua, mở khóa màn hình, vào mục lời mời kết bạn của Wechat tìm lời mời kết bạn đã bị cô bỏ qua nọ.
Kéo một loạt dài toàn là các lời mời kết bạn đang chờ.
Biên Tà lén lút dòm màn hình, á khẩu giật mình trước số lượng lời mời kết bạn của Trình Bạch: “Không cần mất công tìm, lời mời đó chắc đã hết hạn rồi, để tôi gửi lại cho.”
Nói rồi anh bấm bấm bên phía điện thoại của mình.
Bên phía Trình Bạch lập tức nhận được lời mời, cô hơi chần chừ, cuối cùng vẫn bấm đồng ý.
Cảm giác này!
Khoảnh khắc nhận được thông báo kết bạn thành công, không hiểu sao Biên Tà lại sinh ra cảm giác đạt được thành tựu. Rất muốn chụp ngay lại màn hình đi khoe với Chu Dị nhưng anh cố nhịn. Rất muốn vào ngay vòng bạn bè của Trình Bạch xem thử xem một người như thế này thì bình thường đăng những gì, nhưng anh cũng nhịn.
Điện thoại cầm trên cẳng trước, mặt mày tươi roi rói.
Lập tức tuyên bố: “Hiện tại hai chúng ta coi như chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao.”
“Thiết lập quan hệ ngoại giao” là cách gọi kiểu quái gì vậy…
Trình Bạch nhếch mép.
Đương nhiên là cô không thể biết được hôm đó, sau khi cô từ chối lời mời kết bạn của Biên Tà thì đã bị người ta nhận định là “sự khinh thị về mặt ngoại giao hết sức nghiêm trọng” cho nên hôm nay mới có lời này.
Nhưng có một số người bẩm sinh đã có tính được voi đòi tiên, được cho hạt vừng liền muốn đòi thêm quả dưa hấu.
Hiển nhiên Biên Tà là nhân tài kiệt xuất trong số những người này.
Mới đầu anh đã bỏ điện thoại xuống định đi tính tiền rồi nhưng bỗng nhiên chẳng biết nghĩ ra chuyện gì, anh lại cầm điện thoại lên hỏi: “Ôi, Weibo của luật sư Trình là gì thế, chúng ta theo dõi lẫn nhau chứ nhỉ?”
Trình Bạch cười mỉm: “Tôi không có Weibo.”
Thế mà lại không chơi Weibo?
Giờ đã là thời đại nào rồi chứ!
Mặc dù ngay chính Biên Tà cũng không mấy khi vào Weibo nhưng một khi đã nghĩ đến chuyện này rồi thì không thể thôi được, anh bắt đầu dụ Trình Bạch: “Giờ Weibo cũng quan trọng như Baidu vậy, có chuyện gì, vào tìm là thấy ngay, tâm điểm chú ý của xã hội đang là gì, tin tức giải trí có những gì, thông tin cũng rất quan trọng với luật sư bọn cô mà phải không? Hay luật sư Trình cũng lập một tài khoản đi?”
Để còn theo dõi lẫn nhau.
Trình Bạch để điện thoại của mình xuống, bật sáng màn hình trước mặt Biên Tà: “Điện thoại tôi không có app Weibo.”
“Chuyện nhỏ!”
Biên Tà chỉ tay vào điện thoại của cô.
“Tôi download rồi đăng ký giúp cô nhé? Nhanh lắm, trong quán có wifi mà.”
Đây rõ là đang háo hức muốn được đằng chân lân đằng đầu nhân cơ hội này sờ vào điện thoại của Trình Bạch nhưng ở trong mắt Trình Bạch, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh giống như một loài động vật nào đó đang đứng thăm dò trong vùng nguy hiểm mà chẳng hề có ý thức về mối nguy tiềm tàng.
Cô ngồi im bất động.
Khoanh hai tay, nheo mắt nhìn Biên Tà, chầm chậm nở nụ cười: “Được, anh download đăng ký giúp tôi đi, rồi hai chúng ta theo dõi lẫn nhau.”
“…”
Không hiểu sao lại thấy nụ cười này của cô là lạ, hơi lạnh chạy dọc sống lưng như thể mình trở thành con mồi bị thú săn mồi theo dõi.
Nhưng điện thoại của Trình Bạch đang nằm ngay ở đó.
Biên Tà thực sự không cách nào kháng cự được sức hấp dẫn của câu nói vừa rồi.
Thế là rụt rè từng chút từng chút thò tay ra, vừa thò vừa quan sát phản ứng của Trình Bạch, sau đó cầm lấy điện thoại cô để trên bàn.
Cầm được rồi mới xem như yên tâm.
Xem ra vừa rồi đều là tưởng tượng.
Anh bắt đầu mở điện thoại Trình Bạch ra xem, đúng là không có Weibo thật. Thế là tải ứng dụng về, quét điện thoại qua trước mặt Trình Bạch để xác minh khuôn mặt. Download xong đăng ký cho cô một tài khoản, còn hỏi xem cô muốn để tên là gì.
Trình Bạch hỏi: “Anh thấy nên để tên là gì?”
Biên Tà đang say sưa chuyện đăng ký Weibo, không hề nhận ra câu hỏi này có gì lạ, vô thức đáp: “Cũng để là Tuyết rơi bung dù đi, rất đặc biệt.”
Trình Bạch không có ý kiến gì.
Biên Tà là chó sống ảo dày dạn kinh nghiệm, nhanh chóng đăng ký xong tài khoản, nhập “Biên Tà” vào thanh tìm kiếm tìm Weibo của bản thân.
Biên Tà, nhà văn nổi tiếng.
13 triệu fan hâm mộ.
Danh sách người theo dõi chưa đến một trăm người, toàn bộ đều là đàn ông, ngoại trừ mấy nhà văn viết truyện nữ nhưng thực ra là đàn ông đội lốt thì chưa hề theo dõi bất kỳ một nick nữ nào đúng nghĩa.
Anh chẳng nghĩ gì nhiều, lập tức bấm theo dõi.
Tiếp đó vào bằng điện thoại của mình, mở Weibo đã bỏ xó lâu ngày ra, mặc kệ một đống bình luận giục ra truyện với một đống tin nhắn chửi “Biên Tà lão cẩu chết tiệt”, càng không ngó ngàng gì đến đám fan hâm mộ trong siêu thoại giật nảy mình phát hiện anh bỗng dưng xác chết vùng sống dậy, vào ngay chỗ danh sách người theo dõi mới tìm “Tuyết rơi bung dù”, bấm theo dõi.
*siêu thoại: tên gọi tắt của “siêu cấp thoại đề” – super topic, là một tính năng do Sina Weibo tạo ra cho người dùng Weibo có chung sở thích tập hợp lại với nhau thành một chốn giao lưu, tăng cường kết nối giữa người nổi tiếng và người hâm mộ.
Trạng thái lập tức biến thành “theo dõi lẫn nhau”.
Xong xuôi, Biên Tà thỏa lòng.
Thầm đắc ý.
Anh trả điện thoại lại cho Trình Bạch, chợt không nhịn được lại hỏi: “Cô có Zhihu, insta,
Renren,
Tianya, Alipay các kiểu không, hay là chúng ta kết bạn nốt luôn nhỉ?”
“…”
Ánh mắt Trình Bạch nhìn anh bắt đầu trở nên một lời khó nói hết.
Biên Tà lập tức giơ tay ra hiệu dừng, ngoan ngoãn đáp: “Xin lỗi, coi như tôi chưa nói.”
Đã mười một giờ đêm, quán chỉ còn mỗi một mình bàn của họ.
Anh đứng dậy đi trả tiền.
Cả bữa cháo chỉ hết sáu mươi tám đồng, có mỗi xửng bánh bao súp là hơi mắc tiền một chút. Rẻ đến mức làm Biên Tà đâm nghi ngờ bữa cơm vừa rồi là giả nhưng cảm giác chắc bụng lại nói cho anh biết, anh đã ăn rất ngon miệng.
Trình Bạch mặc lại áo khoác, xách túi ra ngoài cửa quán chờ anh, thấy anh tính tiền xong đi ra liền hỏi: “Nhà anh ở đâu? Tôi chở anh về luôn.”
“À, vừa khéo tôi ở gần đây, không cần phải mất công đưa tôi về đâu.” Biên Tà lắc đầu khách sáo, “Đã muộn thế này rồi, luật sư Trình cứ về đi, tôi đi bộ về là được.”
“Thật à?”
Hóa ra anh cũng ở gần đây à?
Trình Bạch hơi bất ngờ. Có điều thấy anh lịch sự từ chối vậy, cô cũng không nghĩ gì: “Vậy được, thế tôi về đây, tạm biệt.”
“…”
Biên Tà sốc, đầu ngập đầy dấu chấm hỏi.
Thế là đi à?
Này, này!
Anh chỉ khách sáo một chút thôi mà, mặc dù đúng là gần thật, đi mấy phút là về đến nhà thôi nhưng mà cô đi luôn vậy thì cũng thật người quá đi mất!
Biên Tà đứng ở ven đường, vừa thấy buồn cười vì mình tự bê đá đập chân mình lại vừa thấy bất đắc dĩ, đành nhìn Trình Bạch chào anh rồi đánh xe đi.
Xe đậu ở lề đường.
Trước khi vào xe, cô vẫy tay chào anh, anh cũng vẫy tay chào lại nhưng bỗng dưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác hết sức kỳ lạ.
Sau này hẳn là không có cơ hội để gặp gỡ nữa nhỉ?
Anh với Chu Dị luôn phân chia công việc rõ ràng. Anh chưa từng can thiệp vào quyết định của Chu Dị ở phòng làm việc, trừ khi anh rất có ý kiến với chuyện đó.
Đây là sự tôn trọng anh dành cho người đại diện của mình.
Cho nên cho dù Trình Bạch vẫn là cố vấn pháp luật của phòng làm việc thì có lẽ tương lai cũng không có tình huống nào có thể tình cờ gặp nhau.
Đêm đông, gió rít.
Cháo mới ăn vẫn còn ấm bụng.
Biên Tà mặc quần áo ấm rất dày, vẫy tay chào Trình Bạch ngồi trong xe, đưa mắt nhìn theo chiếc xe chạy ra đường lớn. Cái bóng mặc áo khoác kéo dài ra dưới ánh đèn vàng mờ, đuôi khăn quàng cổ xám bị gió thổi bay lệch sang một bên.
Anh chầm chậm thả lỏng nắm đấm tay.
Sau đó mới ngẩng đầu, nhìn trời đêm như muốn sắp đổ tuyết.
Tuyết rơi xuống thật.
Trong xe bật điều hòa, Trình Bạch ngẩng đầu thấy những chấm tuyết bay xuống đậu lại trên kính chắn gió, ngẩn ngơ vô thức nhìn gương chiếu hậu.
Bóng dáng Biên Tà đứng ven đường đã không còn trông thấy nữa.
Xe chạy trên đường Hoài Hải buổi đêm thưa thớt xe cộ khác hẳn cảnh tấp nập của ban ngày, bất giác nhuốm mấy phần cô quạnh tịch liêu.
Trình Bạch cho xe chạy thẳng về trước, nhìn từng chiếc đèn xanh đỏ lướt qua, bầu không khí Giáng sinh ngập tràn trên đường nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cô lại hiện lên bóng người đứng một mình dưới đèn đường ban nãy.
Biên Tà là người như thế nào nhỉ?
Vốn cô cho rằng mình đã biết nhưng vừa rồi ngồi ăn cháo cùng nhau, cô chợt phát hiện ra người này có lẽ khác với những gì mình nghĩ.
Có điều gì đó không thể giải thích được vương ở trong tim.
Tuyết càng lúc càng lớn.
Trình Bạch nắm tay lái, chẳng biết là dây thần kinh nào bị chập, cô đột ngột đánh tay lái quay trở về.
Không đến năm phút đã về lại đến chỗ quán cháo.
Dưới đèn đường trống không.
Chủ quán cháo luống tuổi đang đóng cửa cuốn bên ngoài cửa hàng, thấy cô quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Để quên đồ gì à?”
Trình Bạch ngồi trong xe nhìn phố phường quạnh quẽ quanh mình, chầm chậm ngả lưng tựa vào ghế lái, bấy giờ cô mới nhận ra hóa ra mình đã căng cứng suốt đoạn đường vừa rồi.
Thế là cô bật cười.
Trình Bạch lắc đầu với chủ quán, nhấn chân ga, thoải mái đáp: “Không có gì.”