"Nhồm nhoàm."

Ăn hết một cái bánh, Lý Dật lại lấy trong túi ra một cái bánh nữa tiếp tục ăn. Thật không hiểu nổi, tại sao trên đời lại vẫn còn tồn tại những kẻ ăn mà không béo, không mọc mụn. Không dưỡng da mà da vẫn mềm mịn, trắng hồng. Không dưỡng tóc mà tóc vẫn suôn mượt, khỏe đẹp nữa! Còn hỏi, đương nhiên là bởi vì người ta tu vi cao đó.

"Kí chủ, ngươi không bắt tay vào chuẩn bị cho kế hoạch tối nay sao?" Hệ thống rốt cuộc không nhịn được nghi vấn.

"Đang chuẩn bị á. Ta đang đi thu gom một vài nguyên liệu cần chuẩn bị cho tối nay đây." Lý Dật nói, bộ dạng ung dung tự tại, không có gì lo lắng cả. Dáng vẻ tự tin như chắc chắn tối nay sẽ thành công.

"Nguyên liệu? Ngươi muốn bỏ thuốc?" Hệ thống hồ nghi nói.

"... Hệ thống, ngươi nghĩ gì vậy? Cho dù ta có nói thiếu chữ vật thì ngươi cũng không thể nghĩ sáng lên được à?" Lý Dật bày ra vẻ mặt không thể tin tưởng, bất đắc dĩ nói.

"Ngươi nghĩ xem?" Hệ thống khinh bỉ ra mặt.

Quá khó. Nó nghĩ. Thật sự quá khó. Bảo trì mối quan hệ khách sáo, làm đối tượng hợp tác, đôi bên cùng có lợi không tốt sao? Tại sao tên họ Lý kia cứ muốn kéo nó làm hồ cẩu bằng hữu thế hả? Trời muốn tiệt đường người phi, đường thống a.

"..." Lý Dật không nói được.

Bầu không khí lúng túng. Lý Dật lựa chọn ăn thêm một cái bánh để quên đi sự lúng túng này.

Thời gian lặng lẽ thoi đưa, giờ dậu.

"... Đây là kế hoạch của ngươi?" Hệ thống nhìn gian hàng trước mắt, hồ nghi nhìn Lý Dật, ánh mắt như muốn nói: Are you ok?

"Không cần nhìn, ta rất tốt." Y bình tĩnh nói.

"Vậy sao ngươi bày cái sạp này?" Như có ảo giác, Lý Dật thấy hệ thống hóa ra bản tay, chỉ ngón trỏ vào sạp bán hoa đăng.

"Ngươi không thấy tình tiết hai người bất ngờ ưng ý cùng một chiếc hoa đăng, nhưng vì còn duy nhất chiếc đó trong sạp. Hai người đều muốn nhường đối phương, cứ đẩy qua đẩy lại. Cuối cùng không còn cách nào khác là thả chung một chiếc. Trong đêm hội, người qua kẻ lại tấp nập, có nàng có chàng bên cạnh bờ sông, cùng nhau thả hoa đăng. Tay chàng tay nàng lỡ chạm vào nhau, cả hai cùng ngại ngùng quay đi..." Lý Dật say sưa kể nên câu chuyện tình đầy lãng mạng, đùng một cái hệ thống nhảy ra cắt đứt.

"Coi tiểu thuyết nhiều quá lú rồi hả cha nội? Nó chỉ sảy ra trong tiểu thuyết thôi. Tỉnh mộng đi!" Hệ thống lấy một câu búa, kịp thời đập cảnh tỉnh Lý Dật đang say trong tưởng tượng.

"Bộ đây không phải tiểu thuyết sao?" Lý Dật bình tĩnh nói.

"Không, đây là một thế giới chân chính. Nó sẽ không để một bug to chà bá như trong tưởng tượng của ngươi đâu. Sạp ngươi hết hoa đăng kia thì sạp khác bán, ai muốn ngồi cùng thả chung một hoa đăng đâu. Vớ vẩn, hết sức vớ vẩn." Hệ thống khinh bỉ và khinh bỉ. Sảy ra chuyện này thì có mà Thiên đạo ấm cmn đầu rồi.

"Ngươi nói đúng." Lý Dật dựa lưng vào ghế, cả người cứ như nằm trên ghế luôn, thế mà người khác nhìn vào vẫn thấy y dáng ngồi bình thường. Phục! "Nhưng mà biết đâu được." Lý Dật nhìn về phía dòng người.

Hệ thống nghe vậy, đang định phản bác thì một giọng nói xuất hiện nhanh hơn. Đó là một giọng nam đầy nam tính, trầm ổn, mang theo sắc bén cùng lạnh lùng.

Ngửa mặt lên. Ai nha, chẳng phải nam chủ sao?

"Lão bản?" Nam chủ, phải nói là Mộ Dung Huyền gọi lại.

"Đây đây, thiếu n, hiệp đây muốn lấy loại hoa đăng nào?" Lý Dật cảnh tỉnh tiếp lời.

"Ta..." Mộ Dung Huyền còn chưa nói được từ thứ hai đã bị cắt đứt.

"Mộ ca, thật trùng hợp, huynh cũng tham gia thả hoa đăng sao?" Một giọng nữ thánh thót vang lên, trong giọng nói không tránh khỏi vui mừng.

Lý Dật đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp, khí chất thanh thoát đang đi về đây.

Nhìn xong cả Lý Dật và hệ thống đầu không khỏi cảm thán.

Vận mệnh đã sắp đặt thì đâu dễ dàng tránh được.

Vâng, người tới chả phải ai khác mà chính là đối tượng trời định của Mộ Dung Huyền, nữ chủ Thanh Di tiên tử,  Thư Dĩ Kì.

Lý Dật lén quan sát Mộ Dung Huyền  thấy mặt hắn đen một chút, mày cũng nhíu lại chút. Nhìn thấy nữ chủ chỉ gật đầu khách sáo cái rồi quay ngoắt luôn chả thèm nhìn. Xem ra ấn tượng nữ chủ trong lòng nam chủ không tốt lắm ha. Ngược lại lại thì... Lý Dậy nhìn Thư Dĩ Kì. Nữ chủ nhiệt tình hơi quá so với nguyên tác rồi. Còn Mộ ca nữa, không phải là nên xem xét lại tuổi tác của bản thân sao? Hơn người ta cả chục tuổi, không biết tại sao có thể mặt không đổi sắc gọi ca được nữa.

Xem ra cả hai đều băng thiết lập. Nhưng mà cũng không sao, một nóng một lạnh cuối cùng thì cũng trung hòa mà thôi.

Nếu hệ thống nghe thấy tiếng lòng Lý Dật, nó sẽ lập tức khinh bỉ trở lại. Một nóng một lạnh, nếu muốn trung hòa thì phải bỏ tấm chắn ra. Mà thái độ của nam chủ chính là tấm chắn vững chắc nhất. Nghĩ, nó không khỏi nhớ lại ngày hôm đó. Xem ra là có ẩn tình đây, Thiên đạo nhìn cũng chả có tình cảm nào với vận mệnh chi tử mà mình chọn.

Về với Lý Dật, cả hai đều tự động đưa đến cửa, thời cơ ngàn vàng làm sao có thể bỏ qua. Thế là, thương nhân Lý Dật login.

"Tiểu thư xin chào. Công tử và tiểu thư đây muốn mua loại hoa đăng nào? Ở đây tôi có các loại hoa đăng. Hoa đăng màu hồng này rất được các vị tiểu thư hoan nghênh, bởi màu sắc và độ khéo léo của nó." Lý Dật cầm hoa đăng màu hồng lên, giơ cho Thư Dĩ Kì xem. "Tiểu thư coi, rất là tinh xảo phải không? Chúng tôi đã làm rất tỉ mỉ, tay nghề khéo léo với nhiều năm kinh nghiệm để tạo ra một chiếc hoa đăng này..."

Trong khi Lý Dật chém gió thì hệ thống đã ở một bên trợn tròn mắt. Theo kí chủ từ trước đến nay, nó chưa từng thấy Lý Dật nói láo mà không biết ngượng như vậy. Cái gì mà tỉ mỉ, khéo léo, nhiều năm kinh nghiệm. Không phải y chỉ cắt giấy rồi gắn lên, sau đó dùng vẽ trận pháp lên đó rồi bắt đầu chỉnh sửa thôi hả? Cả quá trình chẳng tốn thời gian 1 chén trà. Còn gọi cái gì Lý chủ sạp nữa, gọi là Lý lươn lẹo luôn đi.

______________________________________

Một góc sau hậu trường:

Lý Dật: Một nóng một lạnh, cuối cùng thì cũng trung hòa thôi.

Mộ Dung Huyền: Bởi vậy nên ta sẽ trung hòa được ngươi!

Lý Dật: Một hỏa một thổ không dính với nhau được đâu. Tỉnh ngủ đi.

Đạo diễn: Đổ dầu hỏa thì có thể dính lên nhau đấy.

Lý Dật: ...

.

Góc tác giả:

TieuThanh: Tui quay lại đâyyyyy. Viết chương này xong thì lần thứ n tui lại cảm thấy Dật Dật băng thiết lập ban đầu rồi. Nhưng tui không hông có ý định sửa đâu. Vì lười lắm. Mà hơn nữa cũng chả băng lắm. Mọi người có thấy Dật Dật càng ngày càng dễ gần không? Không có lạnh lùng, xa cách hay e ngại ban đầu (mấy chương đầu). Giờ bắt đầu thân quen, vui vẻ, bắt đầu bộc lộ bản thân rồi. Vì vậy nên là tui không có ý định giữ khư khư thiết lập nhân vật đâu. Phía trên là môyj bài hát tui mới phát hiện, phát hành hơn mười mấy năm rồi nên nó có màu đen trắng. Giai điệu vui tai lắm. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha ><.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play