Giờ Mão, Lý Dật từ trong tu luyện trạng thái tỉnh dậy.

Nói là từ trong trạng thái tu luyện tỉnh dậy cũng không phải, y suốt đêm qua có chuyên tâm tu luyện được đâu.

Y nhìn mặt trời đã mọc mà thở dài, trong lòng có chút phức tạp.

Tối hôm qua y còn vui mừng sắp hoàn thành nhiệm vụ. Sáng hôm nay y lại phiền lòng không nỡ xa Tiểu Túc. Dù sao cũng là thầy trò bốn năm, đối với một vật cũng sinh ra cảm tình chứ đừng nói là với một tiểu kiếm linh đáng yêu như Tiểu Túc.

Thế nhưng nhiệm vụ là vậy, tình tiết là vậy, Tiểu Túc đã định sẵn là phải trở thành đồng đội, cánh tay phải của nam chủ.

Biết là vậy nhưng vẫn không tránh khỏi buồn trong lòng. Lý Dật mi tâm sầu khổ lết người đi gặp Vô Túc.

Gõ gõ cửa phòng... bên trong truyền ra tiếng nói non nớt của hài đồng.

"A, sư phụ, xin chờ một lát, ta đang thu dọn đồ đâu."

Lý Dật nghe vậy cũng rất thành thực chờ bên ngoài.

Một khắc sau, bên cạnh khẽ vang lên tiếng mở cửa.

Lý Dật quay đầu nhìn lại, thấy một cái nam hài đem tay cầm kiếm, thân mang một bao hành lí to đùng. Chói mắt hơn là trên đầu đội một con thú nhỏ phượng hoàng.

Nhìn bao hành lí, lại nhìn thu nhỏ bản phượng hoàng - Vân Diễm...

Lý Dật tâm tình tan biến.

Hiện tại y rất rất rất là có xúc động muốn mắng chửi người!

Y không biết thế nào Tiểu Túc lại bị Vân Diễm dạy hư nữa. Ban sơ y không nên để Tiểu Túc để Vân Diễm giáo cuộc sống hàng ngày.

Hiện nay ngoại về cái khác học từ y, còn lại như thu nhỏ bản Vân Diễm!

Trong cái bao kia là mấy cái đồ dùng linh tinh chuẩn bị từ trước đi...

Khéo là chuẩn bị dùng suốt đời luôn chứ. Chây lười hệt Vân Diễm vậy, thẩm mĩ có hay không lại bị mang sai nữa.

Quả nhiên quyết định sai lầm nhất mà y từng làm là để Vân Diễm giáo Tiểu Túc.

Tâm như tro tàn, Lý Dật quyết định tách Vân Diễm cùng Tiểu Túc ra.

"Vân Diễm a~, ta cùng Tiểu Túc có việc đi xa a. Ngươi hảo hảo ở trên núi coi sơn hảo bất hảo?"

"Chủ nhân, ta cùng ngài đi. Dù sao Tiểu Túc cuộc sống giáo dục do ta phụ trách." Vân Diễm nghiêm túc nói.

"Thế nhưng về sau ngươi không cần a, Tiểu Túc sắp có chủ nhân rồi. Lúc đó chủ nhân Tiểu Túc sẽ dạy." Lý Dật mặt lạnh nói.

"Chủ nhân của Tiểu Túc? Là ai, ai có thể hợp cách làm chủ nhân của Tiểu Túc tốt hơn ta đươc." Vân Diễm mặt phượng hoàng biến đổi.

Lý Dật nhìn nho nhỏ bản phượng hoàng Vân Diễm một cái sau đó thở dài lắc đầu nói.

"Ngươi phản đối cũng không được."

"Đúng vậy đâu." Vô Túc bồi thêm một câu.

"Là ai quyết định?" Vân Diễm nhìn Lý Dật hỏi.

Lý Dật không nói mà ngẩng đầu nhìn trời.

"..." Vân Diễm trầm mặc, hắn hiểu ý của chủ nhân. Nếu đã là Thiên Đạo định đoạt, hắn cũng không thể giúp được gì.

"Tiểu Túc a, nếu chủ nhân của ngươi khi dễ ngươi, hãy quay lại Bạch Tu sơn. Ca cùng sư phụ sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo. Nhớ chưa?" Vẫn Diễm hóa thành hình người đặt hai tay lên vai Vô Túc.

Lý Dật nghe Vân Dẫm nói trong lòng không khỏi lộp bộp một chút. Tự dưng kéo hắn vào làm chi, đó là nam chủ đó, đắc tội không nổi, đắc tội không nổi... Tuy vậy nhưng y vẫn không phản đối. Nếu quả thực nam chủ đối Tiểu Túc khi dễ, y cũng không phải không có cách trừng trị. Mà đến lúc đó rồi nói.

"Hảo a." Vô Túc trịnh trọng gật đầu.

Vẫn Diễm như hóa thành phụ mẫu tiễn nhi tử đi xa, ôm lấy Vô Túc không bỏ, nhắc nhở đầy đủ nọ kia.

Lý Dật quả thực nhìn không nổi nữa dứt khoát mang Vô Túc đi.

Đứng trên kiếm, Vô Túc vô cùng nghiêm túc hỏi Lý Dật.

"Ẩn chân quân, tứ năm tiền ngài nói chúng ta còn thời gian 10 niên, hiện tại mới có tứ niên, còn lục niên nữa. Tại sao lại xuất phát sớm hơn trước?" Vô Túc nghi hoặc hỏi.

"Xảy ra biến số, nguyên nhân từ chủ nhân sắp tới của ngươi a, Tiểu Túc. Hắn tấn thăng quả thực quá nhanh, ra ngoài xa ta dự đoán. Cũng may ngươi tu chất hơn người, tứ niên cũng để ngươi học tập đầy đủ lượng tri thức. Tuy ta không thể dạy ngươi những cái cao siêu cao siêu hơn thế nhưng với lượng kiến thức bây giờ của ngươi cũng ổn rồi. Đủ để có thể cứu hắn." Lý Dật chậm rãi nói.

"Cứu hắn?" Vô Túc rất nhanh bắt lấy điểm mấu chốt.

"Đúng vậy, lúc ngươi gặp hắn, chính là lúc hắn yếu đuối nhất. Ngươi phải giúp hắn từ vực thẳm bò dậy, khiến hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết."

"Ẩn chân quân, ngài có vẻ biết rất nhiều."

"Bởi vì chúng ta có mặt ở đây là để phụ trợ hắn. Ngươi biết không, Tiểu Túc? Không gì là ngẫu nhiên cả, tất cả đều là tất nhiên. Kể cả việc chúng ta gặp nhau hay sinh ra trên đời này." Lý Dật thâm thúy nói.

"Nếu chúng ta đều có nghĩa vụ giúp hắn, tại sao ngài không lộ diện." Vô Túc quay mặt hỏi.

"..." Tiểu Túc, ngươi hỏi cái này sao ta trả lời. Chả lẽ nói là hệ thống không cho ta tiết lộ...? Chơi ra đâu!

Khó xử a...

"Tiểu Túc a, tuy cả hai chúng ta đều là phải giúp hắn... Thế nhưng chúng ta khác nhau, ngươi đã quyết định trở thành hắn vũ khí, vì vậy ngươi hiển hiện giúp hắn đánh tan mọi kẻ thù. Nhưng ta, ta chỉ giúp hắn dọn đường mà thôi, cũng là hậu phương vững chắc của hắn. Ta không cần nhất thiết phải ra mặt, hắn cũng không cần nhất thiết phải biết đến ta. Bởi vì... dù có biết được rồi, cũng chả có giúp được gì cả. Đôi khi còn gây ra hồ điệp hiệu ứng không cần thiết, thay đổi cả hắn, cả ta, chính là vận mệnh của cả hai người chúng ta. Vì vậy ta vẫn là ẩn trong tối giúp đỡ hắn tốt." Lý Dật trầm mặc một lúc bâng quơ nói.

Trong lòng cầu nguyện, Tiểu Túc, cầu ngươi không cần tiếp tục cái này đề tài!!!

"Nhưng mà, chân quân, ngài nói qua, mọi thứ trên đời không là ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Vậy việc ngài giúp hắn hay gặp hắn đã là điều được định sẵn. Dù ngài có trốn trong bóng tối mãi, sẽ có một ngày hắn tìm tới ngài mà thôi. Vậy nên tốt nhất ngài vẫn là lộ diện đi." Vô Túc không biết tiếng lòng Lý Dật, vì vậy tiếp tục tiếp dẫn cái này đề tài.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa, Tiểu Túc a, Ngươi ở chỗ ta bốn năm, ta có bao giờ bạc đãi ngươi qua, ngươi làm sao như thế bám đề tài này không bỏ vậy? (;'༎ຶД༎ຶ')

Không thể làm gì khác, Lý Dật đành chấp nhận số phận trả lời câu hỏi.

"Chính vì mọi sự là tất nhiên, vì vậy việc ta không gặp hắn cũng là tất nhiên. Nếu ta đã định sẽ phải gặp hắn, vậy tương lai hay hiện tại ta cũng sẽ gặp phải hắn. Nhưng hiện tại vẫn chưa gặp, đó chính là chỉ ta và hắn chưa cần gặp nhau. Tiểu Túc a, ngươi hiểu không? Mà thôi vấn đề này khá là trìu tượng, chúng ta không cần bàn nhiều. Tiếp tục chỉ đau não." Lý Dật làm bộ xoa đầu nói.

"Được, vậy kết thúc." Vô Túc gật đầu cái rụp nhu thuận nói.

Lý Dật nghe vậy như được giải thoát, thân thể sắp mềm nhũn ngã xuống. Cũng may hắn còn không chế được, nếu không ngã cái là cạp đất.

______________________________________

Góc tác giả:

TieuThanh: Sắp được 5 ngàn lượt đọc rồi, ai, dạo này lười quá... bỗng cảm thấy bản thân già đi ... Sắp gần hai năm từ ngày ra truyện rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play