"Vậy xin đa tạ." Lý Dật nhìn người đi ra nói.

"Vãn bối đạo hiệu Mạn La, xin hỏi tính danh tiền bối." Nam tử gọi Mạn La cười nói.

"Ẩn." Lý Dật lãnh đạm trả lời.

"Ra là Ẩn chân quân, nghe danh đã lâu. Vãn bối gặp tiền bối ở đây quả là vinh hanh." Mạn La cúng kính hướng Lý Dật chào. Hắn chính là đã nghe qua danh vị này Ẩn chân quân. Xoay quanh cũng chỉ là tu vi cao, căn cốt tốt, dung mạo hảo, tính tình băng lãnh,... Nay được gặp chân thân, Mạn La cảm thấy những lời đồn kia vẫn là thái khiêm tốn rồi. Vị tiền bối này dung mạo là cỡ nào mỹ, tính tình băng lãnh đến muốn đông chết người rồi.

"Mạn Sa môn đến bây giờ còn có người có tu vi như ngươi quả thực hiếm gặp." Lý Dật dùng lạnh băng thanh âm nói một câu.

"Tiền bối biết môn phái vãn bối?" Mạn La kinh ngạc nói.

Bảo hắn làm sao không kinh ngạc cho được. Môn phái của hắn bây giờ đang dần lụi tàn, chẳng bao lâu sẽ sụp đổ. Bây giờ trên tu chân giới còn mấy ai biết đến nữa đâu. Vậy mà ... Ẩn chân quân thế mà lại biết.

Tuy Ẩn chân quân là một vị tiền bối tu vi cao thế nhưng tu hành bất quá gần hai ngàn năm chứ mấy. Mà môn phái của hắn đã gần như triệt triệt để để biến mất trong đầu của tu sĩ tu chân giới đến nay đã hơn ba ngàn năm. Thế mà y vẫn có thể biết được môn phái của hắn chỉ trong một chiêu thức. Không hổ danh là một trong thất điều bí ẩn của tu chân giới. Quả là một vị tiền bối lão thành, kiến thức uyên bác, tu vi cao thâm. Mạn La cảm thán.

"Lúc trước từng cùng môn nhân luận bàn qua." Lý Dật đơn giản nói, đem sự tình làm rõ đến thất thất bát bát.

"Thì ra là vậy." Mạn La nghe vậy liền hiểu.

Lý Dật cũng không nói thêm gì nữa mà lấy dụng cụ đã chuẩn bị sẵn trong không gian chỉ giới ra, cẩn thận đào một gốc Vô Huyền thảo cất đi.

Lý Dật làm thực cẩn thận, ôn nhu, động tác thập phần thành thạo.

Lý Dật theo thói quen truyền một chút linh lực tinh khiết của linh căn mộc hệ. Vô Huyền thảo vui mừng đón nhận lấy luồng linh lực kia của Lý Dật, nó vui sướng dùng cái lá nhỏ cọ cọ tay y. Trông rất nhu thuận, giống như một đứa trẻ, rất đáng yêu.

Lý Dật cũng tùy nó cọ, lại thuận tay ngưng tụ một chút nước tưới xung quanh gốc để đất mềm ra, khi đào sẽ dễ hơn.

Sau khi làm xong, Lý Dật đặt một cái chậu nhỏ cạnh đó, lấy một cái xẻng nhỏ, cẩn thận đào cây lên đặt ở trong cái chậu cạnh đấy.

Xong xuôi, Lý Dật bấm một cái thanh trần thuật tẩy rửa bùn đất trên tay, cho chậu cây vào không gian chỉ giới. Y lại lấy từ trong không gian chỉ giới ra một chậu cây khác đưa về phía Mạn La.

Mạn La nhìn chậu thảo mộc trên tay Lý Dật tròng mắt đều nhanh rớt ra. Hắn đương nhiên biết thảo mộc này là gì.

Đây là Dạ Minh thảo, chỉ xuất hiện ở vực sâu Mẫn Linh, mọc cực ít. Xác suất gặp phải chính là 1 trên 1 vạn!

Tuy là phẩm cấp bằng với Vô Huyền thảo, thế nhưng lại được truy cầu gấp bội bội bội lần!

Bởi vì tác dụng của Dạ Minh thảo chính là một trong những nguyên liệu chế tạo Phục Mệnh đan. Phục Mệnh đan có thể giúp chữa khỏi vết thương do độ kiếp thất bại mà tạo thành.

Đây quả là thứ hắn đang truy cầu a.

Mạn La hắn ở đại thừa kì đã lâu, gần đây cảnh giới có giấu hiệu đột phá lên hợp thể kì. Hắn bây giờ cần nhất là chuẩn bị cho đợt độ kiếp, mà mọi thứ hắn đều đủ, cái hắn cần bây giờ chỉ là một toa đan dược có thể giúp hắn bảo mệnh. Phục Mệnh đan quả là một lựa chọn tốt, thế nhưng hắn lại không có Dạ Minh thảo là nguyên liệu. Vì vậy hắn chỉ có thể tìm đến phương án khác.

Mà giờ đây, Dạ Minh thảo đã có, chỉ cần đem về luyện thành Phục Mệnh đan.

Có Phục mệnh đan, hắn có không cần lo lắng gì yên tâm mà độ kiếp rồi.

Mạn La hoàn hồn lại, tiếp nhận Dạ Minh thảo từ tay Lý Dật, liên tục cúi đầu nói cảm ơn.

Lý Dật nghe hắn nói nhiều quá liền lạnh giọng nói.

"Dừng!"

"A..." Mạn La đơ một chút mới hiểu ra là bản thân nói nhiều quá, ngượng ngùng cẩn thận cất Dạ Minh thảo vào không gian trữ vật.

Mạn La sau khi ngừng nói, Lý Dật cảm thấy không gian thật yên tĩnh, tai y cũng được nghỉ rồi. Đây là lần đầu tiên Lý Dật sâu sắc cảm nhận thế nào là nghe một người nói quá nhiều.

[Về sau y nhất định sẽ nghĩ đến cảm nhận của đối phương, không nói quá nhiều nữa.] Lý Dật nghĩ.

Một lúc sau, Lý Dật theo lối cũ đi ra khỏi hang động, Mạn La cũng đi theo y.

Ra đến cửa hang, hai người cáo biệt. Mạn La thì đi tìm thêm một vài nguyên liệu luyện đan nữa, Lý Dật thì đi lại chỗ Minh Nguyệt Xà. Bản thân lâu như vậy đi ra, hơn nữa vừa nãy còn đánh động lớn như vậy, chắc nó lo lắng cho y lắm.

Quả nhiên, Lý Dật vừa quay đầu đã thấy Minh Nguyệt Xà to lớn cái đầu hướng về đây trườn đi. Đôi mắt đen to tràn ngập sự lo lắng.

Minh Nguyệt Xà thấy Lý Dật, nó xúc động nhanh chóng trườn lại dùng đầu cọ cọ đầu Lý Dật.

Lý Dật tuy bị nó cọ nhiều có chút không được tự nhiên, thế nhưng y vẫn để tùy nó cọ. Chung quy trẻ nhỏ dễ xúc động mà. Lý Dật nghĩ.

Một lúc sau Minh Nguyệt Xà mới dừng lại.

Lý Dật vỗ vỗ đầu nó, cả hai quay về hang động.

______________________________________

Góc tác giả:

TieuThanh: 8/3 rồi, chúc các nữ độc giả vui vẻ, hạnh phúc, xinh như tiên, đẹp như hoa, thành công trong cuộc sống. 💋❤

Đại gia có thấy đoạn cuối ta viết Lý Dật và Minh Nguyệt Xà giống như một cặp tình nhân không vậy? Cảm giác thấy quái quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play