Cuối cùng cuộc chiến kết thúc với kết quả Lý Dật toàn thắng và được đi ngủ. Tuy ngủ muộn nhưng đồng hồ sinh hoạt của y vẫn hoạt động. Đúng sáu giờ sáng Lý Dật tỉnh dậy từ giấc ngủ. Vệ sinh cá nhân cẩn thận, phao trà, uống trà đọc thư, hít thở không khí. Làm xong tất cả Lý Dật lại đi nghiên cứu, luyện tập phong ấn thuật. Cứ vậy đến chiều, Lý Dật đi đến dược vườn chăm sóc thảo dược.

Cách phân bố trồng thảo dược ở đây giống với ở hiện đại. Mỗi loại thảo dược được trồng ở từng luống, cách mỗi luống có một cái rãnh để phân biệt, mỗi rãnh đều liên thông nhau, trong còn có nước suối từ một con ngạch được đào sẵn để dẫn nước suối vào. Nước trong rãnh luôn luôn chỉ vào trạng thái đến nửa rãnh. Nguyên do chỉ là vì để giữ độ ẩm cho thảo dược trong vườn mà thôi, cũng là để chống ngập nước. Núi Bạch Tu vào thời điểm cuối thu thường hay mưa rất to, kéo dài liên tục đến hơn tuần. Bởi vậy, để tránh ngập nước làm chết linh dược linh thảo thì phải đào rãnh thoát nước thôi.

Quả như những gì Lý Dật nghĩ trước đó, ở đây quả thực rất nhiều thảo dược, mỗi loại đều được chăm sóc cẩn thận. Vậy nên... chất lượng cũng hoàn rất cao, mỗi cây đều có vẻ tràn ngập sức sống, lá xanh mơn mởn, đung đưa theo gió.

Lý Dật đi đến từng luồng, theo như trí nhớ đến chăm sóc nhóm thảo dược. Nhóm thảo dược ở đây như có linh trí, cảm nhận được Lý Dật tiếp xúc đến thì từng nhóm từng nhóm thân mật cọ cọ cái lá vào tay y. Lý Dật cũng thuận theo đó mà cấp cho chúng một chút linh khí thuần khiết của thủy mộc hệ song linh căn. Sau đó thuận tiện cấp tưới nước nhổ cỏ luôn.

Lý Dật đi đến từng nhóm thảo dược chăm sóc, sau đó lại dừng chân đứng tại một hồ nước nhỏ ở giữa dược vườn, nhìn chăm chú vào đóa hoa duy nhất ở giữa hồ, mặt như đang suy nghĩ điều gì. Hoa màu trắng, thân màu xanh, lá hình tròn, bán kính khoảng một mét, nổi lềnh bềnh trên mặt hồ. Trông rất giống hoa sen nhưng lại có chỗ khác, đài hoa là một màu đỏ, thường thường rỏ ra chất lỏng màu đỏ tựa như huyết. Trên những cánh hoa có một vài hoa văn, đồ án ẩn ẩn hiện hiện, nếu không chú ý kĩ sẽ bị bỏ qua.

Đây cũng không phải hoa bình thường, nó tên gọi Đế lai thảo. Tên như ý nghĩa, vua của các nhóm thảo dược trên ngũ thế giới, thảo dược thuộc hàng Thiên, là thiên tài địa bảo hiếm có. Đế lai thảo có tác dụng giải trừ bách độc, phục tu tổn hại của cơ thể, trợ giúp đề cao thể chất, thiên phú tu luyện, hơn nữa thân thể sau khi sử dụng Đế lai thảo sau khi luyện chế cũng có thay đổi. Thân thể thành bách độc bất xâm, tốc độ khép lành vết thương rất nhanh, có khả năng tái tạo lại một số bộ phận nhỏ của cơ thể, giống một phần nhỏ của bất hủ chi thân.

Kỳ nở hoa của nó là một trăm năm một lần, ngược lại cũng không phải lâu. Hơn nữa Đế lai thảo có thể mọc ở bất cứ nơi nào trên đại lục. Cơ mà nó lại bị đề vào hàng quý hiếm, này đã được tác giả lí giải trong tiểu thuyết. Đế lai thảo vốn ban đầu mọc rất nhiều, trải khắp cả ngũ tầng giới, số lượng tuy không đến nỗi nơi đâu cũng gặp nó nhưng cũng gọi là nhiều. Đế lai thảo công dụng bá đạo, đã từng khiến tu sĩ trên ngũ tầng giới rung chuyển. Xuất hiện tầng tầng lớp lớp những tu sĩ có tu vi siêu quần. Trong đó từng có một vị cảnh giới đã quá mức siêu việt, thậm chí gần như siêu việt Thiên đạo, chỉ cần cho vị đó thời gian, chắc chắn có thể lật đổ đương nhiệm Thiên đạo trở thành tân Thiên đạo. Mà vị kia có một cố sự, đã từng sắp mất mạng vì kịch độc, nhưng may mắn gặp tới Đế lai thảo mà kịp thời luyện thành đan uống mới có thể giữ lại mạng. Đương nhiệm Thiên đạo khi biết chuyện rất tức giận, 'nó' phải mất khá nhiều sức mới đem vị kia cấp kiềm chế lại. Sau đó lại tiêu diệt hết Đế lai thảo trên ngũ tầng giới, chỉ giữ lại ở mỗi tầng giới hai cây. Một cây hắc, một cây bạch, được chúng tu sĩ xưng là hắc bạch song Đế lai thảo. Sở dĩ xưng như vậy bởi vì Thiên đạo sau khi phát hiện ra chuyện kia đã thêm một điều nữa trong quy tắc. Mỗi đại lục chỉ được phép tồn tại hai cây Đế lai thảo, một bạch một hắc, không được phép hơn. Một cây mất thì cây mới sẽ mọc tiếp.

Vì thế, Đế lai thảo đã quý nay lại còn hiếm. Hỏi: Tại sao lúc trước Đế lai thảo lúc trước mọc nhiều mà lại quy vào hàng quý? Trả lời: Đế lai thảo dành cho người có vận khí tốt, rất tốt và siêu tốt mới gặp được nó. Nếu không, cho dù đi qua Đế lai thảo cũng sẽ bị xem nhẹ như không khí. Giống như tìm kiếm cỏ bốn lá trong một đống cỏ ba lá ấy. Bạn tìm mãi nhưng vẫn không thấy, nhưng người khác thì chỉ lướt qua đã thấy, mà vẫn là chỗ bạn vừa tìm đấy thôi.

Vừa vặn chỗ Lý Dật có một cây, là bạch Đế lai thảo. Là nguyên chủ vô tình phát hiện được mang về. Bây giờ vẫn đang trong thời kì hoa nở. Mọi người chắc nghĩ là hoa nở đúng dịp Lý Dật xuất quan phải không? Thực ra là không phải, Đế lai thảo một trăm năm nở, một trăm năm tàn. Tức một trăm năm mới nở một lần, một lần nở kéo dài đến một trăm năm. Cây này Đế lai thảo ban đầu nở ra hai đóa hoa Đế lai, nhưng giờ chỉ còn một. Nguyên do là tại con hổ ngu ngốc nào đó chăm sóc dược vườn hái đi một bông, đem về làm canh sen. Cũng may mà nguyên chủ phát hiện kịp, chỉ bị Vân Nhạn lấy một nửa làm canh. Nguyên chủ giới thiệu cặn kẽ tác dụng và độ quý hiếm của Đế lai thảo cho Vân Nhạn. Sau đó bảo Vân Nhạn giữ lại một nửa đóa cất đi để mai sau có khả năng còn dùng. Đấy cũng là lần đầu tiên mà cũng là duy nhất Lý Dật thấy nguyên chủ biểu hiện cảm xúc lên khuôn mặt. Tuy chỉ là mày hơi nhíu một chút thôi nhưng cũng quả thực là thần kì. Quả thực thì vẫn là rất xót đi.

Lý Dật đứng nhìn một chút, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi đưa tay ra đem đóa Đế lai ngắt luôn. Từ không gian lấy ra một cái hộp gỗ, cho đóa Đế lai vào, đóng lại rồi cho vào không gian chỉ giới. Xong xuôi y tiếp tục đi sang chăm sóc các nhóm thảo dược khác.

Qua đi hai canh giờ, Lý Dật đã cấp chăm sóc hết dược vườn. Cũng thu hoạch xong thảo dược cùng trồng xuống tân dược. Sau đó lại củng cố hàng rào cùng trận pháp một chút, tránh cho có linh thú hoang nào đó vào quấy phá. Cấp xong, Lý Dật mang thảo dược vừa thu hoặc đi vào phòng chứa dược để một ít, còn lại thì một nửa cho vài không gian của y, phần còn lại cấp cho Vân Diễm.

Lý Dật tại nghỉ ngơi một chút sau đó tiếp tục chuyện buổi sáng, lấy ra ngọc giản tiếp tục nghiên cứu, luyện tập phong ấn thuật, cứ vậy kết thúc ngày.

Sau đó ngày hôm sau, hôm sau nữa và cả hôm sau của nữa nữa, mọi thứ vẫn diễn ra như thường, đến khi Lý Dật tiếp nhận nhắc nhở của hệ thống.

"Tích... Nam chủ có khả năng sẽ bạo phát linh lực vào tối hôm nay. Thỉnh kí chủ chuẩn bị sẵn sàng."

"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi." Lý Dật đứng lên khỏi ghế, chỉnh lại vạt áo, chỉnh sửa lại dung nhan của mình từ vô vạn mỹ nhan trị thành miễn cưỡng được coi là tuấn mỹ. Xong y bấm một pháp quyết di chuyển xuống chân núi. Trước khi đi, Lý Dật cũng không quên khởi động mấy trăm cấm chế trong động phủ cùng củng cố lại kết giới bao quanh núi Bạch Tu khiến nó càng chắc chắn không tì vết.

______________________________________

Hậu trường một góc nhỏ:

TieuThanh: Các ngươi có cảm nhận gì về 'vị' kia.

Lý Dật: Rất ngưu bức, rất... xâu!

Mộ Dung Huyền: Hừm... Ta sao phải quan tâm hắn, ta chỉ quan a Dật của ta thôi. A Dật, muốn hôn~ ♡σ(≧ε≦o)

Lý Dật:... Ngươi cổn!

TieuThanh: Ngươi xác định không muốn quan tâm, không muốn gặp, không muốn biết? (゜-゜)

Mộ Dung Huyền: Không! Ta cần gặp và biết về hắn làm gì? Cổn cổn nhanh lên. (*・'ー・')

TieuThanh: Đấy là ngươi nói đó nha, sau này đừng tìm tới ta. ヽ(ー_ー )ノ

Mộ Dung Huyền: Ý gì?

TieuThanh: Không có gì. ^^ Ta cổn đây, hai ngươi cứ từ từ.

Mộ Dung Huyền: Cổn nhanh lên.

Lý Dật: Ngươi không cần đi a ~

Mộ Dung Huyền: A Dật, quan tâm nàng làm gì, chúng ta làm chính sự thôi. /đẩy Lý Dật xuống giường hôn/

Lý Dật: Ừm...Dừng... ngô... dừng lại aaa~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play