Vốn là đang thưởng thức trà, ngắm quang cảnh tĩnh tâm một chút, đúng, vốn là tĩnh tâm! Lại bị một giọng nói có chút nhiệt tình phá hỏng tâm tình mới tĩnh lại một chút, lại bị nhượng cho giao động. Đừng nghĩ tâm tình giao động là tốt, nó là xấu, Lý Dật đang cảm thấy khó chịu. Nhưng vẫn phải nén lại, ném một ánh tin tức qua mắt cho người đối diện. Thế mà đối phương vẫn như không nhận ra mà tiếp tục lải nhải.

Người khiến cho Lý Dật có chút khó chịu chính  là một tiểu cô nương tầm mười lăm mười sáu tuổi. Dáng người nhỏ nhắn, cao m5, thân mặc hồng y, hoa văn đơn giản tinh tế, mái tóc bạch kim được chải chuốt cẩn thận buộc ra sau. Ngũ quan tuy vì chưa phát triển đầy đủ nên cho dù có khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hoa đào, cánh môi đỏ mọng, làn da trắng hồng vẫn là mang vài phần non nớt, cộng thêm tính cách hoạt bát, sôi nổi làm nàng nhìn thập phần đáng yêu. Nàng gọi Vân Nhạn, là yêu thú mang huyết thống Bạch hổ, một trong tứ đại thần thú, đứng ngang với chu tước Vân Diễm của Lý Dật. Mấy trăm năm trước, nguyên chủ một lần đi sâu vào Vô Tận sâm lâm đã chứng kiến một trận chiến giữa yêu thú với nhau. Một con giao long và một con bạch hổ đang đánh nhau. Mâu thân của Vân Nhạn chính là con bạch hổ đó, lúc ấy cảnh giới cũng chưa được tính là thần thú, cấp bậc mới chỉ ngang với Hóa thần kì đại viên mãn mà thôi, đối thủ cũng vừa vặn cùng cảnh giới, cả hai lại cùng mang huyết thống thần thú, chỉ là Bạch hổ mẫu là thuần huyết thống, con giao long kia so không được. Nhưng khổ nỗi là lúc ấy Bạch hổ mẫu mới sinh Vân Nhạn, là lúc cơ thể yếu nhất, vừa phải bảo vệ con vừa phải đánh nhau với giao long, nhìn qua cũng là cân bằng nhưng quả thực là Bạch hổ mẫu đang có xu hướng yếu thế. Khi thấy sắp không ổn, Bạch hổ mẫu hướng về phía nguyên chủ cầu xin y mang Vân Nhạn đi, còn nàng thì ở lại dùng một tia sức lực cuối cung ngăn chặn giao long, tạo lối thoát cho cả hai người và thú. Nguyên chủ cũng là đồng ý, sau đó nhanh chóng ly khai. Sau khi quay về thì chỉ còn lại là xác của Bạch hổ mẫu, yêu đan bị con giao long đó lấy đi. Nguyên chủ đào lên một phần đất, an táng Bạch hổ mẫu xuống nơi đó. Sau đó mang Vân Nhạn về nuôi dưỡng tới hiện tại.

"Ân nhân, ta tiến thêm một cấp rồi nha, bây giờ ta đã là nguyên anh thượng kì. Theo quy định điều lệ của mỗi tông môn, ta cũng coi như trưởng lão rồi a, cũng phải lập động phủ rồi a." Mà hiện giờ Vân Nhạn lại đang ríu rít bên cạnh Lý Dật.

"Rồi sao?" Lý Dật gỏn gọn cho lại một câu.

"Đương nhiên là muốn lập động phủ riêng a." Vân Nhạn trên mặt tràn ngập chờ mong.

"Sao tự dưng lại nhắc đến chuyện này?" Lý Dật đã xem xét lại kí ức của nguyên chủ, nhưng không tìm được thông tin liên quan đến việc Vân Nhạn lập động phủ. Vậy nên quy ra, Vân Nhạn đây là nhất thời hứng khởi.

"Sao lại không nhắc tới? Đáng lẽ ta nên là lập lúc vừa lên nguyên anh, nhưng do mải tu luyện củng cố cảnh giới, sau này lại có một số việc làm ta quyên không nói a." Vân Nhạn thấp giọng làu bàu.

"Ngươi suy nghĩ kĩ?" Lý Dật hỏi.

"Nghĩ kĩ, ân nhân, ta cũng không thể ăn bám ngài mãi a." Vân Nhạn rõ ràng đáp.

"Được rồi." Lý Dật thở dài, Vân Nhạn của y cũng sắp rộng cánh bay đi rồi. Y cũng không thể giữ Vân Nhạn lại, chung quy y cũng chỉ là một ân nhân mà thôi. Cẩn thận hồi tưởng lại những năm qua nuôi dưỡng Vân Nhạn, y cảm thấy y đây không phải nuôi dưỡng một kẻ ăn bám mà là nuôi muội muội. Aizz. A phi, Vân Nhạn là nguyên chủ nuôi, y có tí công lao gì đâu, tại sao lại có cảm giác như vậy chứ? Chẳng lẽ linh hồn của y đang lặng lẽ dung hợp với cơ thể này, cảm xúc, kí ức cũng đang dần đồng nhất với nguyên chủ. Tiến độ này, chẳng bao lâu y sẽ hoàn toàn trở thành 'Lý Dật' sao? Không thể được, y chính là y, không là ai khác!

"Ân nhân, ngài đồng ý?" Vân Nhạn hớn hở hướng Lý Dật nhìn xuống. Tuy Lý Dật đang nhăn mày nhưng quả thực thì đó cũng là trong tưởng tượng thôi, khuôn mặt của y vẫn là vô biểu cảm như cũ, hơn nữa có chút thở dài bất đắc dĩ. Nhưng với một người không biết đọc vị người khác như Vân Nhạn thì làm sao có thể thấy được.

Tiếng nói của Vân Nhạn cắt đứt suy nghĩ của Lý Dật, khiến y không thể không vứt chuyện kia ra ngoài, tuy vậy y cũng không phải không để ý, ít nhất... bây giờ y phải đối phó qua Vân Nhạn đã.

"Ngươi muốn xây động phủ cũng được..."

"Ân nhân, ngài đồng ý rồi, vậy ta đi để chuẩn bị." Lý Dật chưa nói hết đã bị Vân Nhạn hơn hở cắt đứt.

"Đứng lại, ta chưa nói hết." Lý Dật nhìn Vân Nhạn đang kích động chuẩn bị đi nói. Kì thật tuy y muốn Vân Nhạn nhanh đi một chút khỏi làm phiền y tĩnh tâm, nhưng có vài thứ phải dặn dò kĩ càng, dù sao cũng là 'người' y nhiều năm nuôi dưỡng mà.

"Ân nhân, không phải là ngài đổi ý đấy chứ? Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, ngài luôn thích xem thư tịch nên hẳn biết rõ câu này phải không? Sở dĩ..." Ngài không thể như vậy rút lời a. Câu này tuy Vân Nhạn không nói ra nhưng  nàng chắc chắn ân nhân có thể hiểu.

"Ta biết, ta không rút lời, sở dĩ ta gọi ngươi lại dặn dò đôi câu thôi." Lý Dật hơi đau đầu, tưởng muốn đưa tay xoa trán nhưng ngại vì Vân Nhạn ở đây nên không động, tưởng xoa ở trong lòng. Tuy y biết Vân Nhạn này yêu thú tính cách có chút tự biên tự diễn nhưng không nghĩ tới lại là cái dạng này. Người mắc bệnh giai đoạn  cuối này dạng.

"Vậy sao? Ân nhân, ngài có gì muốn nói sao?" May quá, ân nhân không có ở rút lời không cho mình đi xây động phủ. Lại coi như ân nhân rút lời thì sao? Nàng vẫn là có thể lén lút trốn ra ngoài xây, lét lút lại không được thì quang minh chính đại mà đi, ân nhân luôn không chấp nhất với nàng, chắc chắn đồng ý. Vân Nhạn nghĩ.

"Ừm, là có chuyện..." Lý Dật bình tĩnh nhấp trà nói.

"Ân nhân, ngài đừng dài dòng nữa, có gì nói luôn đi, ta còn phải nhanh đi chuẩn bị."  Vân Nhạn không kiên nhẫn ngắt lời Lý Dật. Nàng còn muốn đi xây động phủ a, xây một cái động phủ cũng cần thời gian rất dài đó chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play