Đồng thời, một bức thư của luật sư được gửi đến tập đoàn Dương Hoa …

 

Lâm Dương cầm lấy thư của luật sư, ngồi trong văn phòng lẳng lặng xem.

 

Mã Hải đứng ở một bên.

 

Ngoài ra, Tống Kinh cũng đã đến.

 

Anh ta ngồi trên ghế sô pha, lẳng lặng hút thuốc, không nói một lời.

 

Đoạn video đó của Phạm Lạc đã khiến dư luận dậy sóng.

 

Hầu hết mọi người đều cảm thấy có một ẩn tình khác, không dám xếp hàng tuỳ tiện nữa …

 

“Người phân xử vụ tai nạn chắc chắn là có dính líu gì đến Phạm Lạc, đúng không?” Lâm Dương đặt bức thư của luật sư xuống, bình tĩnh nói.

 

“Theo điều tra của Kỷ Văn, người đó có quan hệ đồng hương với Phạm Lạc, hơn nữa khi Phạm Lạc đang chuẩn bị vu cáo hãm hại anh, đã lén lút cắt toàn bộ hình ảnh giám sát trong khu vực đó, ngay cả camera hành trình của anh ta cũng phá huỷ. Mặc dù camera hành trình của chủ tịch Lâm vẫn còn đó, nhưng vị trí va đập nằm ở mặt bên.

 

Camera hành trình của anh không ghi lại được hình ảnh chiếc xe của Phạm Lạc, anh muốn tự mình chứng minh cũng không dễ dàng.” Mã Hải thấp giọng nói.

 

“Có vẻ như tên Phạm Lạc này muốn đội cái mũ của kẻ đầu sỏ trong chuyện này lên đầu tôi, còn anh ta lại đóng giả làm nạn nhân, tố cáo tôi, sau đó chiếm được sự đồng cảm của quần chúng, thu hút một làn sóng hâm mộ? Chứng minh mình trong sạch ư? Anh ta bàn tính rất tốt.” Lâm Dương đặt thư luật sư trong tay xuống, khẽ gật đầu nói.

 

“Tuy rằng chuyện này có chút nan giải, nhưng tôi nghĩ Khang Giai Hào và Kỷ Văn có thể xử lý được, chủ tịch Lâm, hãy để họ xử lý đi.” Mã Hải mỉm cười nói.

 

“Được.” Lâm Dương gật đầu.

 

Anh thật sự không có thời gian rảnh rỗi để lãng phí với những kẻ vô danh tiểu tốt như Phạm Lạc.

 

Ngày diễn ra đại hội càng ngày càng gần, anh phải nhanh chóng làm xong công tác chuẩn bị.

 

Tuy nhiên, sau khi hai người bàn bạc xong, Tống Kinh đang hút thuốc lá ở đằng kia đột nhiên dụi điều thuốc trên tay vào gạt tàn, sau đó đứng dậy, thấp giọng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

 

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta.

 

“Chủ tịch Lâm, bộ phim này, e rằng…tôi không thể quay.

 

tiếp được nữa” Tống Kinh âm thầm nghiến răng, thấp giọng nói.

 

“Chỉ vì tôi chuyển anh xuống vị trí phó đạo diễn, để Mã Hải làm đạo diễn chính danh dự ư?” Lâm Dương thờ ơ hỏi.

 

“Đương nhiên.” Tống Kinh không chút do dự thừa nhận, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương: “Chủ tịch Lâm, vì bộ phim này, tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Chuẩn bị biết bao nhiêu, mát bao nhiêu ngày đêm? Kết quả lần này chỉ vì chuyện của Phạm Lạc, anh lại đối xử với tôi như vậy! Tôi không phải nhắm tới giám đốc Mã, nhưng giám đốc Mã dù sao cũng là một người không chuyên! Chủ tịch Lâm, anh có biết như vậy sẽ khiến lòng tôi nguội lạnh không!” Tống Kinh với cảm xúc vô cùng kích động nói.

 

“Chỉ vì lý do này thôi sao?” Lâm Dương không hề tức giận, mà chỉ lẳng lặng nhìn anh ta.

 

“Nếu không thì còn sao chứ? Người làm sai là Phạm Lạc, liên quan gì đến tôi chứ? Tại sao tôi phải chịu xui xẻo với anh ta? Còn phó đạo diễn Uông nữa! Ông ta chỉ là không biết anh nên không giúp anh mà thôi! Anh lại ép buộc ông ta đi sao? Anh có biết Phó đạo diễn Uông là một người có thâm niên trong ngành giải trí và là một nhân vật quan trọng trong ngành điện ảnh, có ông ta ở đây, mọi vấn đề trong giai đoạn đầu của bộ phim này của chúng ta đều sẽ được đảm bảo. Bây giờ anh ép anh ta đi, vấn đề tuyên truyền trong giai đoạn đầu của chúng ta làm sao có thể giải quyết được đây? Anh đã làm bé tắc bộ phim của chúng ta rồi, tôi làm sao mà quay tiếp được chứ?”, Tống Kinh với cảm xúc kích động nói.

 

Anh ta đã chét tâm rồi.

 

Anh ta hiển nhiên không thể nào hiểu được kế hoạch của Lâm Dương.

 

Theo như anh ta thấy, Lâm Dương chỉ là một người không chuyên.

 

Một người không chuyên có nhiều tiền mà thôi.

 

“Nếu như anh không muốn làm, tôi sẽ tìm người khác thay thế anh.” Lâm Dương lẳng lặng nhìn anh ta nói.

 

“Tôi đã biết anh sẽ nói như vậy, yên tâm, tôi sẽ không lưu luyến với đoàn phim này, ngày mai tôi sẽ làm thủ tục, để anh có thể tìm một nhân tài khác!” Tống Kinh trầm giọng nói.

 

Nói xong anh ta liền rời đi.

 

Lần này anh ta đã quyết tâm muốn ra đi!

 

Nhưng vào lúc này, Lâm Dương hét lên: “Đứng lại!”

 

“Chủ tịch Lâm, còn chuyện gì nữa sao?”

 

“Nếu như anh muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng nếu như anh chỉ coi tôi là một nhà đầu tư tính cách thích chơi đùa, thì lại khiến tôi không vui rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play