Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương lại đột nhiên hét lên một tiếng: “Đợi đãi”

 

Hai người kia lập tức sững sờ.

 

“Lâm Thiên Kiêu, có chuyện gì vậy?”

 

“Anh hồi hận rồi sao? Nếu như cảm thấy không thể đánh lại hai chúng tôi thì anh có thể khiêu chiến một trong hai người!” Mai Phượng Yến trầm giọng nói.

 

Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu.

 

“Tôi không có ý đó.”

 

“Vậy ý của anh là…”

 

Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến vô cùng nghỉ hoặc.

 

Đám người xung quanh cũng không hiểu ra sao.

 

Sau đó bọn họ liền thấy Lâm Dương nhìn về phía Huyết Trường Phong, mở miệng nói: “Anh không định ra tay sao?”

 

“Ý anh là gì? Tại sao tôi phải ra tay?” Huyết Trường Phong kỳ lạ hỏi.

 

“Vừa nãy tôi có nói các người cùng lên cả đi!”

 

“Chẳng phải bọn họ đã đứng đó rồi sao?” Huyết Trường Phong chỉ vào Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.

 

“Bọn họ đang đứng bên đó, nhưng anh thì không!”

 

“Tôi ư?” Huyết Trường Phong sửng sốt, đột nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Dương, hô hấp của anh ta lập tức trở nên dồn dập, kinh ngạc nhìn về phía anh.

 

“Tôi nói ‘các ngườï’ không chỉ là nói hai người họ, ý của tôi là… ba người cùng lên đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Lời này của anh vừa mới thốt ra, không khí xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Tất cả mọi người giống như bị sét đánh, toàn bộ đều sửng sờ ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

 

Ánh mắt lúc này đều thẳng tắp nhìn về phía Lâm Dương, hai mắt trợn tròn.

 

Ngoại trừ tiếng hít thở và tiếng tim đập dữ dội, ở nơi này hoàn toàn không có bắt cứ động tĩnh nào khác.

 

Cũng không biết là đã qua bao lâu, rốt cuộc cũng có người khôi phục lại tinh thần.

 

“Anh ta… anh ta đang nói cái quái gì vậy? Ba người… anh ta.. anh ta muốn một mình chiến đấu với ba người ư?”

 

“Người này… đầu óc không bình thường đúng không?”

 

“Thực lực của Thịnh Siêu sư huynh vốn đã cực kỳ mạnh mẽ rồi, cộng thêm cả Mai Phượng Yến sư tỷ nữa, hai người họ cùng liên thủ với nhau hoàn toàn có thể địch lại Thiên Kiêu. Nếu như hai người kia cộng thêm cả Trường Phong sư huynh nữa, vậy thì gần như là một mình tên Lâm thản y này đấu với hai Thiên Kiêu rồi!”

 

“Mặc dù Lâm thần y cũng là một Thiên Kiêu, nhưng thực lực của anh ta chỉ xếp cuối trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu thôi! Một người như anh ta sao có thể địch lại được hai Thiên Kiêu chứ?”

 

“Quả thực là quá nực cười!”

 

*Toàn bộ đất nước Trung Quốc này có mấy người dám nói ra rằng mình có thể đánh bại hai Thiên Kiêu chứ? Đây chẳng phải là điên rồi sao?”

 

“Ta cho rằng tên Lâm thần y này quá tự cao tự đại rồi! Anh ta tưởng rằng mình đánh bại Tư Mã Sóc Phương thì chính là thiên hạ vô địch, nhưng lại không hề biết ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’!”

 

“Ta thấy tên tiểu tử này chắc là chưa từng bị dạy dỗ qual”

 

“Đúng vậy! Thật sự hy vọng Trường Phong sư huynh sẽ đánh cho anh ta răng rơi đầy đất, để anh ta được thưởng thức võ công lợi hại của đảo Vong Ưu chúng tai”

 

Không khí xung quanh sau vài giây im lặng liền trực tiếp bùng nổ, đám đệ tử đứng xung quanh không ngừng châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, còn liên tục chỉ trỏ Lâm Dương.

 

Bắt kể là ai thì ánh mắt nhìn Lâm Dương lúc này đều tràn ngập hèn mọn cùng khinh thường.

 

Mà Lương Huyền Mị đứng đằng sau còn lo lắng tới nỗi thét chói tai.

 

Cô giữ chặt lấy cánh tay Lâm Dương vội vàng hét lên: “Lâm Dương! Anh điên rồi! Anh… anh vậy mà lại muốn đồng thời khiêu chiến với ba người sư huynh sư tỷ đó luôn sao? Anh có biết mình đang làm cái gì không?”

 

*Anh biết.”

 

Lâm Dương bình tĩnh nói: ‘Không cần phải lo lắng quá mức như vậy, anh tự có chừng mực, em cứ đứng bên cạnh chờ anh một lát, anh rất nhanh sẽ xử lý xong chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play