Bịch!

 

Âm thanh nặng nề lại một lần nữa vang lên.

 

Sau đó, cả đám người tiếp tục nhìn thấy cơ thể Trương Tử.

 

Tường lại bay ra, giống như một quả lựu đạn bắn thẳng về phía vách núi cách đó không xa.

 

Àm!

 

Cả quả núi đều rung chuyển.

 

Vách núi cũng đã vỡ nát.

 

Cát bụi lập tức tung bay mù mịt, đá núi ầm ầm rơi xuống, một mảnh trắng xóa không nhìn tháy gì.

 

Trương Tử Tường đập mạnh vào vách núi rồi cùng đá vụn văng xuống đất, cơ thể mềm nhũn như bùn không còn cử động, miệng há to, mắt trừng lớn, hoàn toàn mát đi hô hấp.

 

“Trương sư huynh†!!”

 

Đám đệ tử kêu gào thảm thiết.

 

“Tử Tường!”

 

Ngũ trưởng lão lập tức lao tới, vội vàng ôm lấy cơ thể Trương Tử Tường.

 

Nhưng lần này khi ông ta kiểm tra lại, nhịp tim của Trương Tử Tường đã không còn nữa.

 

“Đã chét! Tử Tường… chết rồi!” Ngũ trưởng lão hoảng sợ kêu to.

 

Không khí xung quanh lập tức thay đồi.

 

Lần này ngay cả Đảo chủ cũng không nhịn được phải đứng lên nhìn về phía bên này.

 

Ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt hướng về Lâm Dương – thủ phạm đã đá Trương Tử Tường.

 

Nhưng vừa nhìn lại thấy khuôn mặt anh không có bất cứ biểu cảm nào, im lặng chăm chú nhìn hết thảy.

 

Đám người trước sau trái phải đều lập tức kinh hãi.

 

Ngay cả Lương Huyền Mị lúc này cũng đang hoàn toàn rơi vào hoảng sợ.

 

Giết người không chớp mắt!

 

Cô chưa từng nghĩ tới, người anh trai nuôi này của mình vậy mà lại hung tàn đến vậy…

 

“Lâm Dương!” Ngũ trưởng lão tức giận chỉ thẳng vào Lâm Dương, phẫn nộ gầm lên: “Mày… mày vậy mà lại dám giết chết Tử Tường! Mày thật là hung ác!”

 

“Hung ác gì chứ? Các người chẳng thể trách ai được.

 

Chẳng phải các người nói đánh không lại tôi chính là do đám đệ tử kia kém cỏi không bằng sao? Chẳng phải dù có thế nào các người cũng sẽ không nhúng tay vào à? Sao bây giờ lại nói là tôi hung ác?” Lâm Dương thản nhiên nói.

 

*Mày …” Khuôn mặt Ngũ trưởng lão đỏ rực, tức tới nỗi không nói nên lời.

 

Sắc mặt của Huyết Nham và những người khác cũng vô cùng khó coi, âm thầm xiết chặt nắm tay.

 

Nhưng lúc này lại nghe Lâm Dương nói.

 

“Những người trên đảo Vong Ưu, các người nghe cho rõ đây. Lúc trước các người đã sỉ nhục em gái tôi, đánh mắng em gái tôi, tôi đều đã nhìn thấy cả, nhưng lúc đó tôi không biết con bé là em gái của tôi, vì vậy tôi cũng không so đo với mấy người. Bây giò tôi đã biết rồi, vậy thì các người nhất định phải tôn trọng con bé, những chuyện lúc trước coi như là bỏ qua, tôi không tính toán với các người đã coi như nể mặt lắm rồi. Vậy mà giờ các người còn không muốn để cho bọn tôi rời đi sao? Đã vậy thì các người không thể oán trách tôi! Nếu như muốn đánh, Lâm Dương tôi đây nhất định sẽ đánh với các người đến cùng!”

 

Lâm Dương mặt không chút thay đổi nói.

 

Lời nói này, cực kỳ dữ dội, cực kỳ ngang ngược!

 

“Vậy nên ý của cậu Lâm là muốn trở thành kẻ thù với đảo Vong Ưu bọn ta sao?” Đảo chủ đứng trên đài cao nhìn xuống Lâm Dương, nhàn nhạt hỏi một câu.

 

“Câu này nên để tôi hỏi ông mới phải. Đảo chủ, lúc trước tôi đã nói với ông rồi, tôi không hề muốn trở mặt thành thù với đảo Vong Ưu, nhưng các người lại ngăn cản không cho phép chúng tôi rời đi, đây rõ ràng là muốn trở thành kẻ thù với tôi rồi. Con người tôi mặc dù không thích phiền toái, nhưng nếu như phiền toái đã tìm tới cửa rồi thì tôi cũng sẽ không sợ.”

 

Lâm Dương bình tĩnh đáp lại.

 

Đảo chủ âm thầm nhíu mày, lắc đầu thản nhiên nói: “Cậu Lâm, y thuật của cậu rất tốt, thủ đoạn cũng không tồi.

 

Nhưng dù sao cậu vẫn còn trẻ, thực lực cũng chỉ có vậy, nếu thật sự muốn đấu với đảo Vong Ưu thì ta không nghĩ cậu có thể chiếm được tiện nghi đâu. Nhưng dù sao thì cậu cũng đã cứu chị dâu của ta, vậy nên ta quyết định cho cậu thêm một cơ hội, cậu đi đi! Chuyện của Trương Tử Tường ta sẽ không so đo với cậu nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play