*Ò? Vậy tại sao anh lại muốn đưa người phụ nữ này đi?”

 

Huyết Trường Phong hỏi.

 

“Bởi vì cô ấy chính là em gái nuôi của tôi, Lương Huyền Mi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Cái gì?”

 

Đám người xung quanh nháy mắt sôi trào.

 

Tất cả mọi người đều không dám tin vào tai mình …

 

Diên Nữ cũng thẫn thờ giống như bị sét đánh, một lúc lâu sau vẫn không thể hồi hồn.

 

Đảo chủ nhíu mày, dường như bây giờ mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Lâm Dương đã nhờ ông ta tìm Lương Huyền MỊ.

 

“Anh… anh nói cái gì? Anh là… anh là anh trai nuôi của tôi sao?” Diên Nữ lắm bẩm, sau đó dường như cô ta đã nghĩ ra điều gì, vội vàng nói: “Tôi nhớ ra rồi, mẹ tôi từng có một đứa con trai nuôi, hình như là họ Lâm… Lế nào chính là anh sao?”

 

“Không sai.” Lâm Dương khẽ gật đầu nói: “Huyền MỊ, tôi sẽ đưa cô trở về, mẹ nuôi rất nhớ cô.”

 

Diên Nữ nghe anh nói vậy tâm tình lại càng trở nên vô cùng phức tạp, đôi môi anh đào khẽ mím chặt, không nói lời nào.

 

Sao cô ta lại không muốn quay về cơ chứ?

 

Nhưng địa vị của gia đình cô ta ở nhà họ Lương cực kỳ thấp kém. Cha cô ta vô cùng yếu đuối, trong nhà không có quyền lên tiếng gì, mẹ lại càng phải chịu không ít sự bắt nạt.

 

Dự định của Diên Nữ là tới đảo Vong Ưu học được loại võ công lợi hại nhát, sau đó trở về nhà họ Lương để bảo vệ em gái và mẹ mình khỏi bị bắt nạt.

 

Mà bây giờ võ công còn chưa học được, chẳng lẽ lại tiếp tục yếu đuối vô dụng trở về sao?

 

Nhưng nếu không rời đi, nơi này nào còn chỗ cho cô ta dung thân cơ chứ?

 

Diên Nữ vẫn tiếp tục không chịu hé răng.

 

“Đảo chủ, dù sao em gái tôi cũng đã bị thương rồi, vì vậy con bé không thể tham gia thí luyện hội này nữa, xin hãy cho phép tôi đưa con bé đi trước!” Lâm Dương nói xong liền nắm lấy tay của Diên Nữ kéo cô ta rời đi.

 

“Đứng lại!”

 

Huyết Trường Phong quát khẽ một câu.

 

Tất cả các đệ tử lập tức ngăn cản Lâm Dương lại.

 

Lông mày của Lâm Dương khẽ nhíu, quay đầu nhìn về phía Đảo chủ.

 

“Đảo chủ, ông làm vậy là có ý gì?”

 

“Cậu Lâm, Đảo chủ ta đây tuyệt đối không có ý định ngăn cản cậu, bây giờ người muốn ngăn cản cậu là Trường Phong. Cậu là khách quý của đảo Vong Ưu bọn ta, nhưng Trường Phong cũng là đồ đệ đáng tự hào nhất của ta, nó đã muốn ngăn cản cậu, vậy thì Đảo chủ ta đây… cũng rất khó đưa ra lựa chọn …” Đảo chủ đảo Vong Ưu thở dài nói.

 

Huyết Trường Phong là niềm tự hào của đảo Vong Ưu, đồng thời cũng là niềm hy vọng của Vong Ưu, hiện giờ đại hội cũng sắp được tổ chức, Đảo chủ đảo Vong Ưu cũng không muốn làm khó Huyết Trường Phong vào lúc này.

 

Lâm Dương lập tức nhướng mày.

 

Diên Nữ thấp giọng nói: “Lâm Dương, anh đi đi, nếu Huyết Trường Phong không chịu gật đầu, anh sẽ không thể đưa tôi rời khỏi đảo Vong Ưu đâu.”

 

“Nếu làm như vậy thì tôi sẽ không còn mặt mũi để gặp mẹ nuôi nữa.” Lâm Dương trầm giọng nói.

 

Diên Nữ âm thầm nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.

 

“Lâm Dương, anh đang làm cái gì vậy? Anh định vì một con tiện nhân mà đối nghịch với sư huynh của tôi sao?

 

Anh bị ngốc đấy à? Mau lại đây đi!” Huyết U U vô cùng nóng nảy, lập tức chạy tới muốn kéo Lâm Dương trở về chỗ.

 

Nhưng cho dù cô ta có cố gắng dùng sức đến mức nào thì cũng không thể kéo Lâm Dương đang đứng bên cạnh Diên Nữ về.

 

“Lâm Dương …” Huyết U U kinh ngạc hô lên.

 

“Lương Huyền Mị là con gái của mẹ nuôi tôi.”

 

Lâm Dương hít một hơi thật sâu, sau đó mặt không chút biểu tình nói: “Sau khi mẹ tôi mất, mẹ nuôi chính là người thân yêu nhất của tôi, vậy nên tôi nhất định phải đưa con gái của bà ấy về nhà một cách nguyên vẹn không chút tổn hao gì, ai cũng không thể ngăn cản tôi!”

 

Anh vừa dút lời, đám người xung quanh liền bật cười chế nhạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play