Diên Nữ ăn hai cái tát ngay má, ngã thật mạnh xuống đắt, người vẫn chưa đứng lên, máu tươi đã chảy ra khóe miệng.

 

Rất nhiều đệ tử ở xung quanh đều nhìn về phía này.

 

Ngay cả những trưởng lão trên bục cao cũng nhìn về phía này.

 

Nhưng … không một ai ngăn cản sư tỷ Đào.

 

Chẳng có ai quan tâm đến Diên Nữ.

 

Diên Nữ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

 

Nhưng mà cô cũng không hy vọng sẽ có ai đó đến cứu mình.

 

Cô biết rằng những hành vỉ mà cô làm hàng ngày không thể nhận được sự đồng cảm của bắt kỳ ai…

 

“Con chó chết!”

 

Sư tỷ Đào mắng chửi, cô ta định xông lên phía trước đá vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Diên Nữ.

 

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

 

“Dừng tay!”

 

Cái chân của sư tỷ Đào bỗng khựng lại giữ không trung, nhìn về phía âm thanh phát ra, bỗng nhận ra là Huyết Trường Phong lên tiếng, sau đó mới dừng lại.

 

Huyết Trường Phong liếc mắt nhìn Diên Nữ, bình tĩnh nói: “Đi theo tôi, cô sẽ không chịu uất ức như thế này nữa!

 

Hiểu chưa?”

 

“Nói nhiều như vậy, chẳng qua anh chỉ muốn ép buộc tôi khuất phục thôi! Đáng tiếc rằng tôi sẽ không đồng ý đâu!”

 

Diên Nữ nghiền răng, nói.

 

Nhưng giây tiêp theo.

 

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

 

Sư tỷ Đảo trực tiếp giẫm lên mu bàn tay của Diên Nữ, sau đó liên tục giãm qua giẫm lại.

 

Cơn đau truyền đến khiến Diên Nữ đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt tái mét, suýt chút nữa thì ngất xỉu.

 

Bàn tay nhỏ bé bị giãm đến rướm máu…

 

Lúc này, Huyết Trường Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Diên Nữ, lãnh đạm nói: “Cô cũng thấy rồi đấy. Tôi tra tấn cô như vậy nhưng chẳng có ai đến giúp đỡ cô. Các sư huynh đệ sớm chiều chung chạ với nhau, chẳng một ai ra mặt giúp đỡ cô cả. Ngay cả trưởng lão, Đảo Chủ cũng không thèm để ý đến sự sống chết của cô! Cô có biết vì sao không? Bởi vì…tôi là Huyết Trường Phong! Tôi là hy vọng của đảo Vong Ưu, tôi là thiên tài đứng đầu đảo Vong Ưu, tôi là Thiên Kiêu! Tất cả mọi người đều biết, nếu như bọn họ ra mặt giúp cô thì sẽ đắc tội với tôi! Cho nên chẳng có ai có thể cứu cô cả! Cô chỉ có một con đường, chính là phải ngoan ngoãn nghe lời tôi! Thuận tôi thì sống! Nghịch tôi thì chết! Cô đã hiểu chưa?”

 

“Huyết Trường Phong! Cho dù anh giết tôi, Lương Huyền Mị tôi cũng sẽ không phục tùng anh! Anh hãy từ bỏ ý định này đi!” Diên Nữ hét lên rất thảm thiết.

 

Khi những lời này vừa thốt lên, Lâm Dương ở trên bục cao đột ngột đứng lên, nhìn Diên Nữ bằng ánh mắt kinh ngạc.

 

“Huyền … Mi?”

 

Diên Nữ kêu gào thảm thiết, sau đó bắt đầu điên cuồng giãy dụa, hung hăng đánh vào bên hông Đào sư tỷ.

 

Đào sư tỷ bất ngờ không kịp phòng bị, bị đẩy lui về phía sau vài bước.

 

Cô lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé đã bị gãy xương đến nỗi hoàn toàn biến dạng của mình, sau đó đột ngột xoay.

 

người lao về phía đài cao.

 

*Đảo chủ! Cứu tôi!” Diên Nữ hét lớn.

 

Vào giờ khắc này, cô ta chỉ có thể đem hy vọng của mình gửi gắm vào Đảo chủ.

 

Mặc dù Đảo chủ vẫn hướng về Huyết Trường Phong, nhưng với tư cách là Đảo chủ, nhìn tháy đệ tử của mình bị bức hại mà không đứng lên ngăn cản thì chẳng phải là không làm tròn bổn phận sao?

 

Lúc trước ông ta có thể giả vờ không nhìn thấy, nhưng bây.

 

giờ sợ là không thể làm như vậy nữa rồi.

 

Diên Nữ tính toán trong lòng như vậy.

 

Nhưng khi cô ta vừa đến gần đài cao thì đã bị những đệ tử canh giữ trên đài cao chặn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play