Gã công tử này có lông mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng như sao, anh ta rất đẹp trai, vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm, có một thanh kiếm dài treo bên hông, sải bước đi vào đây.

 

Các đệ tử trên đường lần lượt cúi đầu nhường đường.

 

“Bái kiến sư huynh Trường Phong!”

 

“Bái kiến sư huynh Trường Phong!”

 

“Bái kiến sư huynh Trường Phong!”

 

Từng người đều vô cùng cung kính.

 

Thậm chí … Ngay cả các vị trưởng lão trên bục cao cũng đứng dậy, nhìn anh ta bước đến đây.

 

Rất có khí thế! Không hồ là đệ tử đứng đầu!

 

Lâm Dương không nhịn được gật đầu.

 

Huyết Trường Phong đi đến trước bục cao, sau đó chắp tay: “Bái kiến đảo chủ!”

 

Anh ta chỉ hành lễ với một mình Đảo Chủ, chẳng thèm đếm xỉa đến các vị trưởng lão khác!

 

Đây là sự kiêu ngạo của thiên tài đứng đầu đảo Vong Ưul Nhưng mà các trưởng lão cũng không tức giận, dù sao anh ta cũng là người có tên trong bảng xếp hạng Thiên Kiêu, kiêu ngạo một chút cũng là chuyện bình thường!

 

“Ừ, tốt! Tốt! Trường Phong, hôm nay cậu đến tọa trần sân đấu võ, hãy xem kỹ võ thuật của các sư đệ sư muội! Khi cần thiết thì hãy chỉ điểm một chút. Dù sao tương lai của đảo Vong Ưu đều phải dựa vào các cậu.” Đảo Chủ Vong Ưu cười haha, nói.

 

“Vâng, Đảo Chủ!”

 

Huyết Trường Phong gật đầu, đi đến một vị trí độc lập ở bên cạnh, ngồi xuống.

 

Toàn bộ những người đàn ông và phụ nữ đi theo đều đứng sau lưng anh ta, không một ai ngồi xuống.

 

E rằng trừ Đảo Chủ ra, chỉ có một mình anh ta mới phô trương như thế.

 

“Huyết Trường Phong này cùng họ với cô. Anh ta và cô có quan hệ gì?” Lâm Dương liếc nhìn Huyết Trường Phong hỏi.

 

“Huyết Trường Phong là con nuôi của bố tôi, cho nên anh ta cũng mang họ Huyết.” Huyết U U mỉm cười, nói.

 

“Hóa ra là như thế…”

 

Lâm Dương gật đầu.

 

Nhưng lúc này, anh chú ý đến Huyết Trường Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía bên phải sân đấu võ.

 

Vừa nhìn đã thấy, thì ra Huyết Trường Phong đang nhìn Diên Nữ.

 

Lúc này, Diên Nữ đã hoàn thành công việc quét dọn, đang ngồi trên ghế đệ tử ngoài đảo với đám người Tiểu Thúy, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

 

Nhưng mà, nhóm của cô khá xui xẻo, tất cả đều bị thương, ngay cả trạng thái của Diên Nữ cũng cực kỳ kém, mặt mũi hốc hác, tinh thần uể oải. Nếu như bước lên đài chắc chắn không có khả năng lọt vào top năm.

 

Đúng lúc này, Trương Tử Tường đột nhiên dẫn vài người đi sang.

 

“Diên Nữ, cô làm gì thế? Công việc làm chưa xong mà lại dám lười biếng ở đây sao?” Khóe miệng Trương Tử Tường cong lên, cười hi hi nói.

 

*Trương Tử Tường, anh muốn làm gì?” Diên Nữ cau mày, không nhịn được liên hỏi.

 

“Làm gì sao? À, chỗ ngồi của sư huynh Trường Phong vẫn còn rất nhiều rác, cô lập tức lăn qua dọn dẹp đi, nghe chưa hả?” Trương Tử Trường gầm lên.

 

“Cái gì?” Diên Nữ hít vào một hơi, liếc nhìn Huyết Trường Phong.

 

Nhưng cô lại thấy Huyết Trường Phong đang yên lặng nhìn mình.

 

Cơ thể mềm mại của Diên Nữ run lên, máp máy môi dưới, vô cùng lưỡng lự.

 

“Sao thế? Không đi sao? Nếu như sư huynh Trường Phong nỗi giận, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào không.”

 

Trương Tử Tường híp mắt, mỉm cười, nói.

 

Diên Nữ do dự một lúc, cô vẫn cầm chổi đi về phía Huyết Trường Phong.

 

Nhưng mà khi đến chỗ ngồi của Huyết Trường Phong, nhìn thấy mặt đất rất sạch sẽ, không hề có một cọng rác.

 

Diên Nữ do dự, vẫn cầm chổi lên, tùy ý quét vài lần, sau đó xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play