Sắc mặt của Diệu Thủ từ xanh hóa tím, nghiến răng nói: “Ranh con, tôi thừa nhận y thuật của cậu giỏi hơn người bình thường, nhưng cậu đừng nghĩ rằng y thuật của cậu giỏi hơn tôi, cậu đừng hòng sỉ nhục tôi!”

 

“Y thuật của tôi không giỏi hơn bà? Tức là nói tôi kém hơn bà sao? Nếu đã như vậy, xin các vị trưởng lão bảo Diệu Thủ trưởng lão đến chữa trị cho Tẩu phu nhân đi. Tại hạ cáo từ.” Lâm Dương bình tĩnh nói, xoay người muốn rời đi.

 

“Cậu Lâm, xin đợi một chút!”

 

Đám người Huyết Nham vội vàng chạy lên phía trước.

 

Diệu Thủ vô cùng tức giận, hét lên: “Người đâu!”

 

“Có đệ tử!”

 

Các đệ tử ở ngoài đều chạy vào, đứng chặn ở cổng lớn.

 

Lâm Dương dừng bước, thản nhiên nhìn đám người ngoài công.

 

Chỉ nghe Diệu Thủ tức giận nói: “Ranh con, cậu muốn lấy Tẩu phu nhân uy hiếp tôi, ép tôi phải cúi đầu sao? Hừ, đừng hòng! Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu trị thì trị, không muốn trị thì cũng phải trị. Nếu như cậu không trị, hôm nay cậu sẽ chết ở đây! “

 

“Bà uy hiếp tôi sao?” Lâm Dương quay đầu lại, híp mắt nhìn chằm chằm Diệu Thủ.

 

“Uy hiếp cậu thì sao? Cậu đừng quên. Đây là đảo Vong Ưu. Cậu là người ngoài đảo thì có thể làm gì được tôi chứ?” Diệu Thủ cười khẩy.

 

“Thú vị đấy.” Lâm Dương gật gật đầu, khẽ cười, nói: “Diệu Thủ, tôi vôn dĩ không phải là một người thích tranh cường háo thắng, nhưng sau khi tôi nhìn thấy thái độ của bà đối xử với các đệ tử ngoài đảo ở bụi lau, tôi đã xem thường bà. Bà nghĩ rằng y thuật của bản thân là thiên hạ vô địch sao, tự cho mình ở trên người khác, y thuật của tôi dư sức giẫm bẹp bà đấy! Người làm nghề y, không dựa vào y thuật của bản thân mà dương dương tự đắc! Bà không xứng làm bác sĩ! “

 

“Cậu… cậu đang dạy dỗ tôi?” Diệu Thủ run rẩy, hai mắt gần như có thể phun ra lửa.

 

Nhưng thấy Lâm Dương giang hai tay ra, mỉm cười nói: “Chẳng phải vừa nãy bà nói muốn tôi chết ở đây sao?

 

Được, bà ra tay đi, tôi để cho bà giết! Tôi muốn xem thử, bà có dũng khí để giết tôi không?”

 

“Được, là cậu nói đấy! Đánh cho tôi, đánh chết cậu ta!”

 

Diệu Thủ hét lên.

 

“Thằng khốn, mẹ nó, anh kiêu ngạo cái gì hả!” Một tên đệ tử chướng mắt, muốn xông lên dạy dỗ Lâm Dương.

 

Nhưng vào lúc này, Huyết Nham đột nhiên ngắng đầu trừng mắt.

 

“Hửm?”

 

Đệ tử run lên, cơ thể bỗng cứng đờ.

 

“Cút ra ngoài!” Huyết Nham hét lên.

 

Đệ tử run cầm cập, lập tức lui ra ngoài cửa.

 

“Nhị trưởng lão, ông làm cái gì vậy?” Diệu Thủ trưởng lão quay đầu lại, không cam lòng hét lên.

 

“Diệu Thủ trưởng lão, bà bình tĩnh một chút. Nếu bà động vào người này, e rằng bà sẽ khó giải thích với Đảo Chủ.

 

Tôi chỉ muốn tốt cho bà thôi!” Huyết Nham khẽ nói.

 

Diệu Thủ run lên, cắn chặt răng, tức giận nói: “Vậy nên, người này tùy ý sỉ nhục bổn trưởng lão ở đây, mà tôi không được làm gì hết đúng không?”

 

“Diệu Thủ trưởng lão, hãy chịu đựng một chút đi.” Huyết Nham nói nhỏ.

 

Diệu Thủ tức giận muốn nỗ tung lá phổi.

 

Lúc này, cuối cùng bà ta cũng hiểu được tại sao Lâm Dương lại tự tin như vậy!

 

Bà ta không thể vì muốn trút giận mà đắc tội với Đảo Chủ, đấy là một quyết định rất không sáng suốt.

 

“Được! Được lắm! Ranh con, cậu nhớ cho kỹ, nỗi nhục này, bà đây sẽ không bao giờ quên!” Diêu Thủ siết chặt nắm đám.

 

Huyết Nham bước lên trước, mở miệng nó: “Cậu Lâm, tôi biết rằng trước đây chúng tôi đã vô lễ với cậu, nhưng chuyện này cũng có tình lý ở bên trong. Tôi trịnh trọng xin lỗi cậu một lần nữa, hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng tôi.

 

“Tôi nói rồi. Tôi không so đo chuyện này.”

 

“Vậy thì mời cậu Lâm chữa trị cho Tẩu phu nhân.”

 

“Đừng nói đến việc này nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play