Chương 836:

 

Lúc này, điện thoại trên bàn lại rung lên.

 

Lâm Dương cầm lên xem, Tô Dư gọi đến.

 

Đã kết nối.

 

“Alo, Tiểu Dư, có chuyện gì thế? Đúng lúc anh rễ có một tin tức muốn nói với em.” Lâm Dương mỉm cười nói.

 

Nhưng Tô Dư ở đầu dây bên kia đã thở không ra hơi, vội la lên: “Anh rẻ, đã bắt được hung thủ rồi!”

 

“Hung thủ?” Lâm Dương giật mình: “Hung thủ gì?

 

“Hung thủ đã đâm bồ em bị thương!” Tô Dư háo hức nói.

 

“Cái gì? Bắt được anh ta rồi sao?” Lâm Dương hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

 

“Trong đồn cảnh sát, bên đó vừa gọi điện thông báo cho.

 

chúng em biết. Anh rể, anh có rảnh không? Đi cùng em được không?” Tô Dư nói.

 

“Được.”

 

Lâm Dương lập tức bỏ hết công việc trên tay xuống, cằm áo khoác, bước ra khỏi công ty.

 

Khoảng mười phút sau.

 

Lâm Dương lái xe đến nhà Tô Dư.

 

Anh lái chiếc Volkswagen Phaeton của Mã Hải, Tô Dư và Lưu Mãn San chạy bước nhỏ đến.

 

“Ò, cậu mà cũng có xe sao?” Lưu Mãn San ngạc nhiên nhìn Lâm Dương, tò mò hỏi: “Là xe của Tiêu Nhan sao?

 

“Không phải, là xe của tôi.” Lâm Dương cau mày, lạnh lùng nói.

 

Lúc trước, Lưu Mãn San khóc lóc cầu xin ông ta, suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt ông ta. Sau này tưởng Tống Kinh là nể mặt Tô Nhan nên mới đến thì liền trở mặt.

 

Loại người này … gió chiều nào theo chiều đó, bằng mặt không bằng lòng, quả thực khác hẳn với tính cách của Tô Dư.

 

Bà ta thật sự làm mẹ ruột của Tô Dư sao?

 

Lâm Dương có chút hoài nghỉ.

 

“Hứ, tỏ vẻ xe của cậu cái gì chứ. Không phải chỉ là chiếc passat hỏng thôi sao! Nghĩ rằng bà đây không nhận ra sao?” Lưu Mãn San khinh thường nói, sau đó lên xe với Tô Dư.

 

“Anh rể, anh đừng để ý, mẹ em chính là như, thật ra con người của bà áy rất tốt.” Tô Dư có gắng nở một nụ cười.

 

“Nhìn không ra.” Lâm Dương lắc đầu.

 

Tô Dư cười khổ.

 

“Uầy, nội thất bên trong chiếc Passat của cậu khá đẹp …

 

Chậc chậc … Đây là da thật đúng không? Đồ giả mà làm giống y như thật!” Lưu Mãn San ngồi xuống, quan sát xung quanh, sờ mó lung tung, trông giống như một chuyên gia soi mói đáng giá.

 

Sắc mặt Lâm Dương tối sầm xuống, không nói lời nào, đạp ga chạy đi.

 

Chiếc xe phóng nhanh ra ngoài.

 

“Ai yal”

 

Lưu Mãn San không có sự chuẩn bị, dưới tác động của quán tính, bà ta đâm đầu vào lưng ghề trước.

 

Bà ta vội vàng bò dậy, mắng Lâm Dương: “Cậu có biết lái xe không hả? Có thể lái chậm lại một chút được không?

 

Cậu làm sao vậy? Cậu vừa mới lấy bằng lái xe đúng không? Vội đi xuống mồ hả? Con chó chết!”

 

Vừa dứt, Lâm Dương đạp phanh lại.

 

Đầu của Lưu Mãn San lại đập vào lưng ghê trước.

 

“Ai yal”

 

Bà ta lại hét lên.

 

Tô Dư cũng hơi bắt ngờ: “Anh rể, sao thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play