Chương 814:

 

Lưu Mãn San ngột bệt xuống đất, cả người đờ đẫn ngắn ngơ nhìn về phía cửa lớn, hồn bay phách lạc, giống như kẻ ngốc.

 

*Tôi đã sớm nói với các vị rồi, vừa rồi phương pháp của người đàn ông kia quả thực là có thể chữa trị cứu Tô tiên sinh, nhưng các vị không tin. Bây giờ Lâm thần y cũng nói rồi đó, các vị cuối cùng nên tin rồi chứ?” Vị bác sĩ lúc trước đi tới hừ giọng nói, rồi lắc đầu rời đi.

 

Đám người Tô gia ai nấy mặt xám như tro tàn, không biết nói gì.

 

Mọi người đều có cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

 

“Vậy thì … chúng ta phải làm sao bây giờ? Chỉ có Lâm Dương mới có thể cứu A. Thái … Chúng ta mau tìm Lâm Dương quay lại đi!” Một người nhà Tô gia lo lắng nói.

 

“Không!!Không!!!”

 

Lưu Mãn San the thé hét lên, quát to: “Muốn tôi cầu xin tên rác rưởi đó sao? Không thể! Tuyệt đối không thể!”

 

“Nhưng mà… Mẹ! Nếu không tìm được anh rễ, bố con sẽ chết!” Tô Dư vừa khóc vừa kêu lên.

 

Câu nói này ngay lập tức khiến Lưu Mãn San chắn động.

 

Bà ta ngồi ngây ngốc, rồi ngơ ngắn nhìn những người còn lại của Tô gia tìm kiếm hy vọng.

 

Tất cả thần sắc không giống nhau, nhưng không ai nói bất cứ điều gì.

 

Lưu Mãn San tuyệt vọng rồi.

 

Bà ta biết mình không thể trông cậy vào những người này, dù sao phần lớn những người đứng ở đây đều đã làm nhục Lâm Dương. Bởi vì trong mắt họ, Lâm Dương là người dù bị đánh cũng không đánh lại, bị mắng chửi cũng không mắng lại,chính là người thích hợp nhất đề trút giận, phát tiết trong lòng.

 

Cuối cùng bà ta cũng đã biết câu Lâm Dương nói trước đó là có ý gì.

 

Sớm muộn gì bà cũng sẽ phải cầu xin tôi!

 

Lời nói của Lâm Dương khi anh rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai Lưu Mãn San.

 

Lưu Mãn San hít một hơi thật sâu, run rầy lấy điện thoại di động ra, muốn bắm số của Lâm Dương.

 

Nhưng khi lật xem danh bạ, bà ta mới nhớ ra hình như mình không có số điện thoại của Lâm Dương.

 

Nhìn sang Tô Dư, Tô Dư cũng mờ mịt.

 

Thông tin liên lạc trên điện thoại di động của cô vừa bị chính Lưu Mãn San xóa mắt rồi.

 

Đây có phải là vác đá ghè chân mình không?

 

“Tinh Vũ!” Lưu Mãn San nắm lấy tay Trương Tinh Vũ gào.

 

khóc.

 

Trương Tinh Vũ có chút chán ghét, nhưng nhìn thấy ánh mắt như thiêu đốt của Tô Quảng, bà ta vẫn mềm lòng, thở dài nói: “Tôi không thể mắt mặt như thế được. Vẫn là để Tiểu Nhan gọi điện cho cậu ta đi. Dù sao Tiểu Nhan cũng là vợ ta, chắc là sẽ quay lại thôi.”

 

“Tiểu Nhan, bác gái nhờ con.” Lưu Mãn San gào khóc nói.

 

Tới lúc này liền thừa nhận tôi là vợ của anh ấy rồi sao?

 

Tô Nhan chau mày, trong lòng không khỏi lắm bẩm.

 

Nhưng việc liên quan đến sống chết của bác cả cô, Tô Nhan không chú ý nhiều như vậy, vì vậy cô lấy điện thoại ra bắm số của Lâm Dương.

 

Lúc này, Lâm Dương đang ngồi trên ghế đá bên đường phía ngoài bệnh viện, cầm điện thoại di động, châm thuốc, nhìn thông tin người gọi tới.

 

Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của anh.

 

“Có chuyện gì vậy?” Anh bắm nhận điện thoại và hỏi.

 

“Anh đang ở đâu?” Tô Nhan ngập ngừng hỏi.

 

“Lang thang bên ngoài.” Lâm Dương tùy tiện nói.

 

“Cái đó…” Tô Nhan ngập ngừng, cẩn thận nói: “Anh có rảnh không… có thể đến bệnh viện, tiếp tục… tiêp tục chữa trị cho bác cả được không?”

 

“Làm sao cơ? Không phải các người không cho phép tôi trị bệnh cho bác cả sao? Sao giờ lại muốn tôi chữa?” Lâm Dương tức cười nói.

 

“Vừa rồi Lâm thần y tới… anh ấy nói phương án chữa trị của anh có hiệu quả, cho nên…”

 

“Ò? Lâm thần y nói phương pháp của tôi có hiệu quả thì nó có hiệu quả. Tôi nói phương pháp của tôi có hiệu quả thì không có tác dụng? Các người đã tin tưởng Lâm thần y như vậy, sao không nhờ Lâm thần y trực tiếp chữa bệnh cho bác cả đi? Tại sao lại tìm tôi? “Lâm Dương cười chất vấn.

 

Tô Nhan trong chốc lát không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play