Lâm Dương chắn kinh biến sắc, lập tức chạy như điên qua đi, một cước đá văng cửa lớn nhà họ Tô.

 

Àm!

 

Cửa lớn bị mở mạnh, mảnh vụn rơi đầy đất.

 

Người trong phòng đều khiếp sợ.

 

“Sao lại thế này?”

 

“Ai… Ai vậy? Cướp bóc sao?”

 

Tiếng thét chói tai liên tiếp truyền ra, kia rõ ràng là tiếng của Trương Tình Vũ.

 

“Xảy ra chuyện gì?”

 

Tô Quảng mặc áo ngủ từ trong phòng chạy ra, lập tức tún lấy đèn bàn bên cạnh, nhìn chằm chằm cửa lớn.

 

“Lâm Dương?”

 

Tô Quảng thất thanh.

 

“Gì? Là tên phế vật kia?”

 

Trương Tình Vũ mới nơm nớp lo sợ chạy ra tới.

 

Tô Nhan ở một phòng khác cũng mặc áo ngủ màu hồng phần đi ra, kinh ngạc nhìn Lâm Dương.

 

“Lâm Dương, cậu làm gì vậy? Vì sao lại muốn phá cửa nhà tôi?” Tô Quảng ấp úng hỏi.

 

“Tôi…” Lâm Dương há miệng thở dốc, mới vội hỏi: “Lúc tôi đi đến nơi này, nghe được tiếng thét chói tai của tiểu Nhan, cho nên lúc này mới…”

 

“Tôi đi vệ sinh thấy một con con gián, mới kêu một tiếng…

 

Trời đã mùa đông rồi còn có gián…. Thật là kỳ lạ…” Tô Nhan nói.

 

“Thì ra là thấy con gián…”

 

“Chứ không anh lại nghĩ gì? Nói đi Lâm Dương! Anh tính làm gì? Chi dù tiểu Nhan xảy ra chuyện, cậu không thể bình tĩnh gõ cử à? Vậy mà còn phá hỏng cửa lớn nhà tôi, cậu muốn tạo phản sao?” Trương Tình Vũ thét to.

 

“Mẹ, tôi sẽ bồi thường.” Lâm Dương thấp giọng nói.

 

*Bồi thường? Cậu lấy cái gì bồi thường? Trên người của cậu có máy đồng tiền? Cậu cho rằng cậu thật sự quen biết với đạo diễn Tống à? Muốn tác oai tác quái ở nhà tôi à?

 

Cậu xứng sao?” Trương Tình Vũ phẫn nộ chửi bậy.

 

Lâm Dương nhíu mày.

 

Tô Nhan thở dài, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng tức giận, chỉ là một cảnh cửa mà thôi, tốn không bao nhiêu tiền, con ngày mai cho người lại đây lắp vào là được, Lâm Dương cũng có lòng tốt, lo lắng cobn xảy ra chuyện, có lẽ anh ta có hơi lỗ mãng, nhưng đây cũng chỉ là ngoài ý muốn.”

 

“Con gái à, con chính là lòng dạ mềm yếu, mới có thể bị tên phế vật này khi dễ, con phải học giống mẹ nè, cường thế một chút! Hiểu chưa?” Trương Tình Vũ khuyên.

 

“Mẹ…” Tô Nhan năn nỉ.

 

Trương Tình Vũ có hơi không kiên nhẫn, phát tay: “Hừ, bỏ đi, bà đây lười nói chuyện với cậu, ngủ đi, kêu thứ này nhanh cút đi!”

 

Nói xong thì xoay người trở về phòng.

 

Tô Quảng lắc đầu, đi vào phòng với Trương Tình Vũ.

 

Tô Nhan nhìn cừa phòng của ba mẹ, lúc này mới tiến lên.

 

“Anh làm sao vậy? Vì sao lại lỗ mãng như vậy? Đã vậy còn muộn như thế nữa?” Tô Nhan dò hỏi.

 

*À, tôi… Tôi chỉ là lại đây lấy đồ, sau đó nghe được giọng của cô…”

 

“Là vậy à?”

 

Trên mặt Tô Nhan không có gì biên hóa, nhưng trong lòng lại ấm áp.

 

Cô vẫn là lần đầu phát hiện, Lâm Dương vậy mà sẽ vì mình mà xúc động như thế.

 

“Anh buổi tối ngủ ở đây? Đã muộn thế này cũng đừng quay về, tôi dọn căn phòng kia cho anh, buổi tối anh ở chỗ kia đi!” Tô Nhan nói.

 

“Được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play