Thẩm phán Mục đi được bốn bước thì thở hỗn hễn, Lâm tổng vội vàng đỡ ông ấy ngồi xuống xe lăn.

Mọi người đều kinh ngạc.

Hai bác sĩ tiền lên kiểm tra tình trạng sức khỏe của ông, một lát sau, sắc mặt của họ thay đổi đáng kể.

“Tình hình như thế nào!” Thảm phán Trương vội hỏi.

“Khỏi…khỏi rồi! Mạch máu não của ông ấy đã được cải thiện rất nhiều. So với trước đây, quả là một trời một vực, kỳ tích! Đây đúng là một kỳ tích!”

Những người có mặt tại hiện trường đồng thanh hô lên.

“Sao lại có thể có chuyện như vậy?” Bà cụ Tô run rầy.

“Không thê… không thẻ… không thể nào? Làm sao anh ta lại có thể chữa được?”

Tô Bắc cũng phát điên.

Tô Quảng, Tô Mỹ Tâm và Tô Cối đều chết lặng.

Liễu Tiếu Sinh toàn thân run lên, ánh mắt thất thần.

“Đây là đơn thuốc của tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi là đơn thuốc hoàn toàn mới do chúng tôi tự nghiên cứu. Nó hiệu quả hơn, ổn định hơn và hiệu quả nhanh hơn đơn thuốc trước đó. Thành phần của đơn thuốc cũng hoàn toàn khác. Nếu nhà họ Tô kiện Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi ăn trộm đơn thuốc của họ, vậy chuyện này… họ giải thích thế nào?” Lâm tổng nhẹ giọng nói.

Người nhà họ Tô kinh ngạc và sợ hãi, không nói nên lời.

“Lâm tổng, cảm ơn anh.” Kỷ Văn mỉm cười, sau đó nói với Thảm phán Trương: “Thưa ngài, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng. Nhà họ Tô và tập đoàn Liễu thị tố cáo sai sự thật! Mong ngài thẩm phán có thể trả lại sự công bằng cho thân chủ của tôi. “

Thắm phán Trương nghiêm nghị gật đầu rồi lại ngồi xuống.

Kỷ Văn vừa nói xong, tất cả mọi người nhà họ Tô đỗ gục xuống ghế.

Liễu Tiếu Sinh cũng giống bọn họ.

Khang Giai Hào nhắm mắt lại.

“Hết rồi, đã hết thật rồi,… nhà họ Tô đã xong rồi…” Bà cụ Tô ngây người, cả người run lên.

Trương Tình Vũ mừng rỡ như điên, Tô Nhan cũng vui mừng đến phát khóc.

Phán quyết nhanh chóng được đưa ra, nhà họ Lưu và nhà họ Tô vu cáo gian dối, họ không chỉ phải chịu mức bồi thường tương xứng mà còn phải chính thức xin lỗi tập đoàn Dương Hoa trước công chúng.

Sau khi có kết quả, toàn bộ Giang Thành đều chắn động.

Về việc tập đoàn Dương Hoa có tới hai đơn thuốc điều trị bệnh nhồi máu não đã một lần nữa làm rúng động cả Giang Nam, thậm chí cả nước, và cả thế giới!

Các tổ chức y tế trêи toàn thế giới cũng như bùng nỗ.

Vô số chuyên gia y tế và chuyên gia đã vội vã lên đường đến Giang Thành bằng máy bay ngay khi nhận được tin báo.

Tên tuổi của tập đoàn Dương Hoa cũng vang dội khắp cả nước.

Giang Thành vô cùng sôi nỗi.

Nhưng trêи Internet còn sống động hơn cả Giang Thành.

Sau khi vụ kiện kết thúc, Lâm tổng lặng lẽ rời đi.

Không biết là ai, đã bí mật quay lại đoạn Lâm tổng chế thuốc của rồi tung lên mạng.

Trong lúc nhất thời, chủ tịch tập đoàn Dương Hoa càn quét tất cả các trang mạng.

Rất nhiều người được nhìn thấy ngoại hình của Lâm tổng.

Một bộ âu phục vừa vặn, chiếc mũ rủ xuống, lộ ra một nửa gương mặt hoàn hảo và khéo léo. Mặc dù chỉ để lộ nửa khuôn mặt nhưng cũng đủ để đốn tim vô số sao các cô gái.

Vô số cư dân mạng cả nam lẫn nữ đều mê mắn gương mặt điển trai này.

Đặc biệt là khi yêu cầu thẳm phán Mục thử đứng dậy, khóe miệng Lâm tổng vô tình hay cố ý nhếch lên, khiến vô số người hâm mộ phát cuồng.

Không biết có biết bao nhiêu người đang săn lùng thông tin về Lâm tổng.

Trêи mạng thành lập vô vàn hội nhóm của những người yêu thích Lâm tổng, cũng bắt đầu lan truyền hình ảnh của anh một cách nhanh chóng.

Mặc dù Lâm tổng, cũng chính là Lâm Dương không hề hay biết chuyện này.

Sau khi giúp Mã Hải giải quyết rắc rối, anh thay quần áo, cởi bỏ bộ âu phục, dùng kim châm đâm lên vài huyệt đạo trêи người.

Ngay lập tức, gương mặt anh đã thay đổi rõ rệt, làn da không còn mịn màng như trước, sắc môi cũng hơi xỉn màu đi, tuy tổng thể khuôn mặt không thay đổi nhiều nhưng vẫn khác trước rất nhiều.

Anh rút kim bạc ra và thầm thở dài.

Để không làm cho mấy người bên phía Yến Kinh bên kia chú ý, anh ấy cũng đã rất nhọc lòng rồi.

Sau khi vụ kiện kết thúc, phóng viên ở cửa đông cứng, đương nhiên không thể để cho Mã Hải và Liễu Tiếu Sinh rời đi.

Nhà họ Tô không còn mặt mũi nào ở lại, còn bận mang bà cụ Tô đang tuyệt vọng trở về.

Nhưng ngay khi bà cụ Tô lên xe, chính vì tâm lý bị kϊƈɦ động nên đã ngắt đi, người nhà họ Tô bàng hoàng đưa bà cụ Tô đến bệnh viện.

Cả nhà Trương Tình Vũ cũng bị các phóng viên bao vây.

Tuy nhiên, không phải hỏi họ chuyện tòa án, mà là hỏi Lâm tổng.

Có vẻ như ngay cả các phóng viên cũng cho rằng sự xuất hiện đột ngột của Lâm tổng là vì Tô Nhan.

Trương Tình Vũ cũng lợi dụng chuyện này, lập tức thấy sang bắt quàng làm họ, nói thật ra Tô Nhan và Lâm có quen biết nhau, hai người cũng có ý với nhau, Tô Nhan cũng sắp ly hôn với Lâm Dương.

Tô Nhan vội vàng giải thích nhưng tất cả chỉ là vô dụng.

Vì vậy tất cả mọi người ở Giang Thành đều biết mục tiêu của Lâm tổng chính là người đẹp Tô Nhan nổi tiếng Giang Thành.

Về phần Lâm Dương, tự nhiên lại bị cắm một cái sừng.

Và cái sừng này lại là tự mình cắm lên…

Lâm Dương trở lại.

“Anh không sao chứ?” Tô Nhan vội hỏi.

“Chỉ là bị đau dạ dày thôi. Anh đến bệnh viện uống thuốc rồi nên không sao cả.” Lâm Dương cười.

*Trở về đi.” Trương Tình Vũ nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Dương, sau đó vẫy một chiếc taxi.

Cả nhà lên xe rồi ra về.

Hôm nay tâm trạng của Tô Nhan khá tốt nên cô định hôm nay về nhà sẽ nấu một bữa ăn cho mọi người.

Nhưng khi cả gia đình vừa xuống taxi và chuẩn bị đi về phía nhà, một chiếc Maserafti màu trắng bất ngờ lao tới và chạy thẳng tới chặn đường bọn họ lại.

Họ giật mình hoảng sợ.

“Lái xe kiểu gì đấy?” Tô Quảng cau mày quát.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc quần áo LV bước xuống, người phụ nữ trang điểm đậm, đi giày cao gót và đeo kính râm, trông có vẻ rất vênh váo.

Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt của Trương Tình Vũ tái nhọt.

“Mợ?”

Có vẻ Tô Nhan biết người phụ nữ này, và cô cũng rất ngạc nhiên.

Lâm Dương hơi giật mình.

Anh đã làm rể nhà họ Tô ba năm, nhưng anh chưa từng nhìn thấy người này.

Tô Quảng cũng nhíu mày, có chút khó chịu: “A Phượng… sao…

sao cô lại tới đây?”

“Sao nào? Tôi không được tới đây à?”

Người phụ nữ tên A Phượng tháo kính xuống, liếc mắt nhìn Trương Tình Vũ đang run rẫy trước mặt, nhẹ giọng nói: “Tôi đã nghe nói mọi chuyện rồi, giao ra đây.”

Vừa nói xong, Trương Tình Vũ đã run lên: “Tôi… tôi phải giao cái gì?”

“Còn không thừa nhận sao?” A Phượng chế nhạo, “Đương nhiên là cái vòng tay!

*A Phượng, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi thật sự không lấy chiếc vòng đấy, sao cô không tin tôi?” Trương Tình Vũ khóc không ra nước mắt.

“Bà còn ở đó mà nói dối nữa?” Người phụ nữ kia đột nhiên trợn mắt hung dữ, tiến lên vài bước hét lớn: “Bà đã ăn cắp quen tay rồi! Lần này ăn trộm đơn thuốc của nhà họ Tô bán cho tập đoàn Dương Hoa phải không? Bà thích trộm cắp như thế nên chắc chắn cái vòng cũng là bà lấy! Mau trả cho tôi”

“A Phượng, tôi không lấy! Tôi thực sự không lấy!”

“Mọợ! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mẹ cháu lại ăn trộm được? Tòa án cũng đã đưa ra phán quyết về vụ đơn thuốc kia rồi, mẹ cháu vô tội. Mợ nhất định đang hiểu lầm mẹ cháu rồi!”

Tô Nhan đứng ra nói.

“Con ranh con, ở đây không có việc của mày, cút ral”

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tô Nhan, sau đó xông về phía Trương Tình Vũ nhe răng trọn mát: “Bà mau trả vòng tay cho vi.

tôi.

“Cái gì!”

Trương Tình Vũ sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Tô Quảng.

*A Phượng, đừng xằng bậy, rất nhiều người đang nhìn đó.” Tô Quảng vội vàng thuyết phục.

“Mau cút ra!” Người phụ nữ thẳng tay tát Tô Quảng một cái.

Tô Quảng sững sờ, nhanh chóng dùng tay chặn lại.

“Hừ? Còn dám cản? Được! Tốt lắm!” Khuôn mặt nữ tính méo mó, lao tới như điên, muốn đánh nhau với Tô Quảng.

Tô Quảng tính tình thật thà chất phác, không đánh nhau với đàn bà, làm sao ông ta lại có thể đánh nhau với phụ nữ được?

Ông định giữ lấy A Phượng nhưng không được, móng tay của A Phượng đã cào xước mặt ông rồi.

Nhiều người đi qua chỉ trỏ bàn luận.

“Lâm Dương, mau tới giúp đi, để bọn họ đừng đánh nhau nữa.”

Tô Nhan lo lắng nói.

“Được rồi.”

Lâm Dương gật đầu, sau đó bước lên phía trước.

Nhưng vào lúc này…

Két xoẹt!

Tiếng phanh gắp vang lên.

Sau đó, một chiếc xe Bentley dừng lại, một vài người đàn ông mặc vest bước xuống xe và đi thẳng đến chỗ Tô Quảng và A Phượng.

“Anh họ?”

Tô Nhan sắc mặt hơi thay đổi khi nhìn thấy người đàn ông cuối cùng bước xuống.

“Mẹ, sao mẹ lại phải đụng tay đánh bọn thấp hèn này chứ?

Chuyện này nếu như bị truyền ra ngoài, người ta sẽ cười chết?” Người đàn ông mặc kệ Tô Nhan, nhàn nhạt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play