Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 614


2 năm

trướctiếp

Chương 614:

 

Lâm Dương nhíu mày, quay người thờ ơ nói, “Tôi đã đụng anh rồi sao? Vậy thì thật xin lỗi, tôi xin lỗi anh!”

 

“Xin lỗi? Tên thối chết tiệt nhà anh! Nếu như một lời xin lỗi có ích lợi! Trên đời này còn cần công đạo gì nữa không?”

 

Tên mập tức giận chỉ vào Lâm Dương mắng chửi.

 

Nhiều khách khứa xung quanh bị thu hút.

 

Tô Nhan cũng cau mày đứng lên.

 

“Vậy thì vị tiên sinh này, anh muốn công đạo như thế nào?” Lâm Dương bình tĩnh nhìn tên mập hỏi.

 

“Quỳ xuống khấu đầu xin lỗi, như vậy mới coi thành ý!

 

Hiểu chưa?” Tên mập tức giận khịt mũi nói.

 

Quỳ xuống khấu đầu sao?

 

Quỳ gối với tên mập này trước mặt nhiều người như vậy sao? Vậy chẳng phải là mất hết mặt mũi rồi sao? Đây không phải là muốn hủy hoại một con người sao?

 

“Vị tiên sinh này, xin chào, anh có phải là đã có hiểu lầm gì rồi không? Nếu như là hiểu lầm thì mọi người nói rõ là được rồi, không cần phải làm khó đến mức cứng nhắc như vậy, không phải sao?” Tô Nhan bước tới trước, nặn ra nụ cười nói.

 

Tên mập liếc nhìn Tô Nhan, đôi mắt to bằng hạt đậu lập tức nổi lên ánh hào quang, nhưng ngay sau đó anh ta thu ánh mắt lại, hừ lạnh một tiếng, “Anh ta đụng phải tôi, thì phải quỳ xuống xin lỗi! Tôi nói cho cô biết, cho dù các cô là ai, hôm nay nếu như cô không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, chúng ta sẽ không xong đâu! “

 

Khí phách cứng cỏi của tên mập dường như vượt quá dự đoán của nhiều người, Tô Nhan cũng vô cùng ngạc nhiên.

 

Chỉ là một va chạm nhỏ, không có thiệt hại không bị thương, cũng không phải chuyện lớn, tại sao người này lại Ki Iể I5 muôn đánh giêt Lâm Dương?

 

Tô Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Lúc này, tên mập đã bước tới trước, trừng mắt nhìn Lâm Dương hỏi: “Tên nhóc thối, anh có quỳ không?”

 

“Tiên sinh, nếu như anh cảm thấy lời xin lỗi của tôi không đủ thành ý, anh có thể báo cảnh sát, ai đúng ai sai cứ để cho đội điều tra quyết định.” Lâm Dương ngồi trở lại vị trí của mình, bình tĩnh nói.

 

“Báo cảnh sát? Hả, anh cho rằng mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy sao? Tên nhóc, anh có biết tôi là ai không?” Tên mập hừ một tiếng với giọng điệu lạnh lùng nói.

 

“Anh là ai?” Lâm Dương hỏi.

 

“Đồ chó mù quê mùa, đến chồng tôi cũng không biết sao?

 

Chồng tôi chính là giám đốc của bát động sản Kỳ Loan, có biết không? Loại dân lang thang nhỏ bé như anh, cũng dám thách thức chồng tôi sao? Có tin không, chồng tôi tuỳ tiện tốn một chút tiền đã có thể khiến anh phải đến bệnh viện trong đêm nay?” Người phụ nữ trang điểm đậm ở bên cạnh hét lên.

 

Đây đã là đe doạ thân thể rồi.

 

Tô Nhan sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng bước tới trước: “Hai vị, trước tiên hãy bình tĩnh. Chuyện này không có gì to tát, mọi người nhịn một chút thì sẽ qua thôi. Chồng tôi tính cách cứng đầu. Nhưng nếu như có chỗ nào không đúng, tôi thay anh ấy xin lỗi các vị! “

 

Nói xong, Tô Nhan liền cúi đầu với hai người bọn họ.

 

Coi thường chung quy vẫn là coi thường, nhưng trách nhiệm của Tô Nhan với tư cách là một người vợ rất đúng chỗ.

 

Hơn nữa bất luận Lâm Dương có xảy ra chuyện gì, đối mặt với chuyện gì, cô chung quy đều sẽ luôn đứng ra, cho dù là để che mưa chắn gió cho Lâm Dương.

 

Lâm Dương nhìn Tô Nhan, âm thầm thở dài.

 

“Thế nào? Người đẹp, cô không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói rồi, muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi. Cô cúi đầu như vậy thì không có chuyện gì nữa sao? Cô coi tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa như vậy sao? Nếu như cô thật sự muốn thay anh ta xin lỗi, thì cũng phải quỳ xuống cho tôi mới được! “Tên mập đó trừng mắt nhìn Tô Nhan nói.

 

Vẻ mặt Tô Nhan đột nhiên căng thẳng: “Vị tiên sinh này, anh có phải là có chút không hợp lý rồi không? Anh cũng không bị gì to tát, chỉ là ngã một chân, hà tất phải như vậy? Đây là nơi công cộng, nếu như náo loạn, mặt mũi của mọi người đều không giữ được! “

 

“Không giữ được sao? Mặt mũi của ông đây đã không giữ nữa rồi, còn cần các cô quản sao? Tôi nói cho các cô biết, hôm nay tên nhóc này không quỳ xuống cho ông đây, ông đây sẽ không bỏ qua, nhất định khiến các cô đẹp mặt! “

 

Nói xong, tên mập vẫy tay, hai người đàn ông mặc vest từ trong đám đông bước ra.

 

“Anh Hạo!”

 

“Ông chủ Hạo!”

 

Cả hai gật đầu với tên mập.

 

Loại trường hợp này, những loại tương tự như vệ sĩ hay người phục vụ cũng không vào được, thậm chí ngay cả thư ký cũng không vào được, thân phận của hai người này đương nhiên không phải là vệ sĩ, nhưng thực tế là người thế nào, cũng chỉ có tên mập mới biết.

 

“Hai người anh em, nhìn thấy tên lang thang này chưa?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp