Chương 422:

 

Lâm Vũ Hào bước vào văn phòng với nụ cười trên môi.

 

Lâm Ngữ Yên không có bao nhiêu biểu cảm.

 

Nhưng khi cô ta nhìn thấy rõ ràng Lâm Dương đang ngồi trên ghế ông chủ, cả người hoàn toàn sững sờ, sau đó hét lên thất thanh.

 

“Là anh sao?”

 

“Ò? Là cô Ngữ Yên sao? Đã lâu không gặp!”

 

Lâm Dương liếc nhìn Lâm Ngữ Yên, nhàn nhạt nói.

 

“Các anh… quen biết nhau sao?” Lâm Vũ Hào nụ cười cứng đò, bối rồi hỏi.

 

“Đương nhiên là biết. Tôi không chỉ biết cô ấy, tôi còn biết bố cô ấy Lâm Thái. Dù sao bố cô ấy vẫn còn nợ tôi một thứ!” Lâm Dương từ trong túi áo lấy ra một cuốn sách dính máu, nhẹ nhàng vẫy tay nói.

 

Sắc mặt Lâm Ngữ Yên lập tức tái nhợt đến cực điểm…

 

Lâm Ngữ Yên rảnh rỗi không có việc gì làm, một mình ở’ Yến Kinh cũng quá nhàm chán, vì vậy cô ta xin bố đến Giang Thành một chuyến.

 

Vừa hay, nhà họ Lâm ở bên này cũng quyết định cử người đại diện đến nói chuyện với tập đoàn Dương Hoa.

 

Bọn họ đã không muốn chờ đợi thêm nữa.

 

Tuy nhiên, ai có thể ngờ rằng khi Lâm Ngữ Yên lần đầu tiến đến Giang Thành, thì đụng phải người mà mình không muốn gặp nhất.

 

Cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, âm thầm siết chặt nắm đắm nhỏ, đôi mắt mùa thu cũng trở nên lạnh lẽo, nghĩ đến tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong võ quán Hoáắc Thị, trong lòng cô ta sẽ bộc phát cơn tức giận vô tận.

 

“Không ngờ anh chính là Lâm thần y, thật sự khiến người ta bất ngờ!” Lâm Ngữ Yên hít sâu một hơi, mở miệng nói.

 

Chẳng trách lúc đầu khi điều tra người này, tin tức cho thấy người này có liên quan rất lớn đến Cung Hoan Vân, bây giờ xem ra, tất cả những chuyện này đều có lý.

 

“Thế nào? Cô Lâm, cô đến đây là để thực hiện lời hứa ban đầu và đưa đồ cho tôi sao?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.

 

“Đương nhiên là không phải, thứ đó không phải dễ dàng lấy được như vậy, bố tôi đã nói, chuyện này phải mất một khoảng thời gian, không lẽ Lâm thần y đến một chút thời gian cũng không cho chúng tôi sao?” Lâm Ngữ Yên ổn định tinh thần của mình, bình tĩnh nói.

 

“Đương nhiên là cho, nhưng mà các cô đã không đến đây để thực hiện lời hứa ban đầu của mình, vậy thì các cô đến đây làm gì?”

 

“Ha, Lâm Thần Y, anh thực sự không khách khí. Chúng tôi không nói nguyên nhân chúng tôi đến đây. Anh cũng nên đoán được rồi chứ?” Lâm Vũ Hào nheo mắt nói. Mặc dù anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra giữa Lâm Ngữ ‘Yên và Lâm thần y, nhưng chuyện này không quan trọng, chuyện của Lâm Ngữ Yên thậm chí còn liên quan đến Lâm Thái, nên anh ta không dám hỏi VỀ nó.

 

“Thật là ngại quá, tôi không đoán được.” Lâm Dương dựa vào ghế, nhấp một ngụm trà nói.

 

“Đã đến lúc này rồi, Lâm thần y vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, tâm thái này của anh thật đáng khâm phục.” Lâm Ngữ Yên tự mình ngồi xuống nói.

 

“Cô Lâm muốn nói cái gì?” Lâm Dương bình thản hỏi.

 

“Chúng ta đừng vòng vo nữa, tôi đã thể hiện rõ rồi, Lâm thần y, nhà họ Lâm của chúng tôi hy vọng anh có thể dẫn dắt tập đoàn Dương Hoa của mình hợp tác với nhà họ Lâm.” Lâm Ngữ Yên nhìn Lâm Dương, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tự tin.

 

Cô ta đã nói rất khéo léo, đã rất nẻ mặt Lâm Dương rồi.

 

Họp tác? Chỉ là nghe có vẻ tốt, trên thực tế là đầu hàng!

 

Bắt cứ ai đều không nên từ chối yêu cầu này của cô ta.

 

Cần phải biết, những người đó khóc lóc van xin ông nội nói bà nội cũng khó có thể trèo lên cây cổ thụ của nhà họ Lâm, còn bây giờ, nhà họ Lâm đã chủ động ném một cành ô liu cho Lâm thần y. Đây chính là một vinh dự lớn!

 

Nếu như từ chối thì đó là hành động ngu dốt đến mức nào?

 

Nhưng mà … những người này hiển nhiên đối với Lâm Dương không quá quen thuộc lắm, vốn dĩ với lời thề sắc son đang chờ Lâm Dương đồng ý, nhưng Lâm Dương lại xua tay nói ra một câu khiến mọi người cả đời này khó quên: “Tôi không có hứng thú với nhà họ Lâm!”

 

Trong phút chốc, trong phòng làm việc im lặng không một tiếng động.

 

Lâm Vũ Hào cau mày.

 

Lâm Ngữ Yên chìm vào im lặng.

 

Không hứng thú với nhà họ Lâm sao?

 

Người này có phải là đồ ngốc không?

 

Đó là nhà họ Lâm Yến Kinh! Là sự tồn tại mà có biết bao nhiêu người chỉ có thể ngẳng đầu lên mà nhìn!

 

Chỉ cần đi theo nhà họ Lâm, thăng quan tiền chức vùn vụt, một bước lên mây tuyệt đối không phải là nói suông, thậm chí trong cả nước cũng không có ai dám đối đầu với Dương Hoa đối đầu với Lâm thần y, dù sao sau lưng anh cũng là một thế lực tối cao.

 

Nhưng bây giờ, Lâm thần y đã thực sự từ chối rồi.

 

“Lâm thần y rốt cuộc là Lâm thần y, quả nhiên nói chuyện thật đáng kinh ngạc.” Lâm Ngữ yên chậm lại, hơi thở ra một hơi rồi nhắm mắt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play