Chương 334:

 

Về phần quản lý Chu, sớm đã nhếch mép cười.

 

“Hihi, cô Tô, bây giờ tên phiền phức đã đi rồi, lại đây, mau ngồi xuống đi, chúng ta từ từ ăn đi.” Quản lý Chu cười nói.

 

Đôi mắt đó đã nhìn vào cơ thể của Tô Nhan.

 

Đừng nhìn thấy cơ thể Tô Nhan đầy vét thương và băng bó, nhưng càng nhìn càng thể hiện ra vẻ đẹp dịu dàng và đáng thương.

 

Quản lý Chu càng nhìn càng thích, càng nhìn càng nóng mắt, tay không nhịn được muốn sờ vào bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan.

 

Tô Nhan nhíu mày, lập tức thu tay về, trầm giọng nói: “Quản lý Chu, xin hãy tự trọng.”

 

“Haha … có chút không cầm lòng nổi… thật là ngại quá!

 

Thật là ngại quá!”

 

Quản lý Chu cười lớn haha, sau đó trực tiếp vẫy tay: “Mang đồ ăn lên.”

 

Chẳng máy chốc, đủ loại sơn hào hải vị món ăn quý và lạ đã được đưa lên bàn tiệc.

 

“Nào, ăn thôi!” Quản lý Chu hào sảng nói, gắp một món ăn cho Tô Nhan.

 

Tô Nhan cố nặn ra một nụ cười, nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.

 

Cô miễn cưỡng ăn hai miếng, quản lý Chu đã rót đầy ly rượu rồi.

 

“Quản lý Chu, tôi không biết uống rượu.” Tô Nhan vội vàng nói.

 

“Cô nói cái gì vậy? Không biết uống rượu sao? Làm sao

 

Có lẽ bản thân Tiêu Sĩ Kiệt cũng chưa từng nghĩ rằng Mặc Tiểu Vũ sẽ ném ra một câu như vậy, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

 

“Thế nào? Không dám sao?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.

 

“Tên khốn!!!”

 

Tiêu Sĩ Kiệt giận tím mặt, khuôn mặt đỏ bừng, mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương, rống lên: “Tôi là Tiêu Sĩ Kiệt xếp thứ ba trong mười thiên tài! Cậu là cái thá gì? Một sinh viên kém cỏi trong lớp, cậu so với với những loại người hạng A như tôi kém xa vạn dặm. Nếu như tôi sợ: cậu! Vậy thì, Tiêu Sĩ Kiệt tôi, không phải là sống uỗng phí cả đời này sao?”

 

“Nói hay lắm!”

 

Giảng viên Đường ở bên nây trực tiếp đứng lên, lạnh lùng nói: “Bạn học Mặc Tiểu Vũ, cậu quá kiêu ngạo rồi! Cậu không chỉ ở đây đổi trắng thay đen, còn tà thuyết mê hoặc quần chúng như vậy, cậu rõ ràng chính là gian lận, lại còn cứng miệng! Học viện của chúng tôi không tha thứ cho cậu! Cậu nghe rõ cho tôi, từ nay về sau cậu không còn là người của Kỳ Dược Phường chúng tôi nữa! “

 

“Người đâu, lôi người này xuống cho tôi, vô pháp vô thiên, tôi nghỉ ngờ đầu của cậu ta hỏng rồi!” Giảng viên Chu ở bên này cũng thuận thế hét lên.

 

Hai sinh viên cường tráng lập tức chạy ra, bọn họ muốn lôi Lâm Dương xuống.

 

Bắt đầu dùng biện pháp mạnh rồi!

 

Lâm Dương ánh mắt hơi lạnh lùng.

 

Phùng Thạch không nói lời nào.

 

Thực ra bọn họ cũng không muốn làm lớn mọi chuyện đến mức như vậy, nhưng ông ta phải theo lời dặn dò của Phường Chủ mà làm, ứng cử viên cho vị trí đứng đầu chỉ có thể là Tiêu Sĩ Kiệt, không thể bị Mặc Tiểu Vũ nửa đường xuất hiện này cản trở.

 

Đã không thể thuyết phục được người này, vậy thì chỉ có thể lựa chọn dùng vũ lực để giải quyết.

 

Mặc dù đây là hạ sách.

 

“Dừng tay! Thế nào? Phó Phường Chủ, các ông đây làm không thừa nhận y thuật của tôi, cưỡng hành làm chuyện nội tình sao? Haha, nhiều người nhìn như vậy, hành động này của các ông, không sợ danh tiếng trăm năm của Kỳ Dược Phường bị huỷ hoại trong chốc lát sao?” Lâm Dương lập tức hét lớn.

 

“Hủy hoại trong chốc lát sao? Kỳ Dược Phường của tôi dạy ra một nghịch đồ như cậu, vốn dĩ đã là sỉ nhục Tông môn. Cậu còn có mặt mũi nào nói chuyện thanh danh với chúng tôi?” Giảng viên Chu nổi giận đùng đùng nói, “Đừng quan tâm đến tên đó, lập tức lôi cậu ta xuống cho tôi, Chờ.

 

cuộc thi thẩm định thuốc kết thúc rồi tiền hành xử lý cậu ta!

 

“Vâng, giảng viên!”

 

Cả hai hét lên, liền muốn bước tới trước.

 

“Đây chính là Kỳ Dược Phường, thật là buồn cười! Tôi đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi thẩm định dược liệu, nhưng các ông thà chét cũng không thừa nhận! Thậm chí đến dũng khí so tài với tôi còn không có sao? Haha, Kỳ Dược Phường thật sự chỉ có hư danh, có tiếng không có miếng! “Lâm Dương cười lớn haha, dáng vẻ chế nhạo nói.

 

Những khán giả đó không phải là kẻ ngốc, làm sao họ có thể không nhìn ra nội tình bên trong? Lần lượt ghé đầu rỉ tai chỉ chỉ trỏ trỏ.

 

“Điều này có chút quá đáng rồi, phải không?”

 

“Xem ra thực sự là có quyết định nội bộ rồi.”

 

“Kỳ Dược Phường làm như vậy không hợp đạo lý.”

 

“Bọn họ đều là sinh viên học viện của mình, bọn họ làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Thật không biết xấu hổ.”

 

“Đúng vậy! Mặc Tiểu Vũ này không quyền không thế, còn không ngoan ngoãn tuân theo sự chỉ phối? Chuyện của Kỳ Dược Phường truyền ra ngoài, e rằng sẽ khiến người trong giới trung y chê cười.”

 

“Tôi còn cho rằng Kỳ Dược Phường là một nơi có nếp sống thuần tuý, đức cao vọng trọng. Hôm nay vừa nhìn thấy, thực sự đáng cười.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play