“Thân già này không thích nói đùa.” Dược Vương lắc đầu nói: “Như Thi con bé này, huệ chất lan tâm, tâm địa lương thiện, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, chỉ duy nhất có cậu. Nó lại có chút khó khăn để khống ché. Có lẽ nó đối cậu vẫn không tính là tình yêu, nhưng mà thân già này nghĩ rằng nó chung quy vẫn có ấn tượng tốt về cậu.”

 

“Bà ơi …” Hai má của Liễu Như Thị đột nhiên đỏ bừng lên.

 

Dược Vương thở dài, ôn tồn nói: “Sau khi giết Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng chắc chắn sẽ trút giận lên tất cả mọi người ở đây. Chúng tôi đều phải gánh chịu. Như Thi bị bệnh nan y, nó sớm đã không sợ chết, làm sao có thể quan tâm đến việc nhà họ Ứng báo thù được chứ? Nhưng điều mà nó luôn lo lắng là cậu, nó lo lắng rằng cậu sẽ bị nhà họ Ứng hạ độc thủ! Thân già này sợ rằng cũng sẽ không sống được bao lâu nữa. Vì tôi đã sắp chết rồi nên bắt buộc phải đem tâm nguyện nói ra. Lâm Thần y nếu như đồng ý đáp ứng yêu cầu này của bà cụ này, thân già này nguyện ý giết chét Ứng Phá Lãng thay cho Lâm thần VÌ) Nói xong, Dược Vương khẽ cúi đầu trước Lâm Dương, thể hiện lòng quyết tâm.

 

Lâm Dương im lặng.

 

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ứng Phá Lãng.

 

Thân thể Ứng Phá Lãng khẽ run lên, khuôn mặt có chút méo mó vì đau đớn, nhưng nụ cười trên mặt vẫn vô cùng rõ ràng.

 

“Lâm Thần Y…cảnh tượng này anh cũng đã nhìn thấy rồi chứ? Bây giờ … anh nên hiểu nguồn năng lượng đằng sau tôi đáng sợ như thế nào rồi chứ? Bọn họ sẽ không cho.

 

phép anh giết tôi, bởi vì nêu như anh giết tôi, mọi người ở đây bao gồm cả anh, đều sẽ được chôn cùng với tôi!

 

Người mà anh giết không chỉ có tôi, mà còn có những người ở đây! Anh có hiểu không? “Ứng Phá Lãng mỉm cười nói.

 

Anh ta biết rằng anh ta đã thắng rồi.

 

Anh ta không thể tự mình thắng được Lâm Dương!

 

Nhưng tất cả mọi thứ đằng sau anh ta đã hoàn toàn trấn áp được Lâm thần y đại anh lẫy lừng này…

 

Lâm Dương không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Ứng Phá Lãng.

 

Đột nhiên, anh lao tới trước, đẩy Minh Vũ ra và dùng tay nhắc bổng Ứng Phá Lãng trên mặt đất lên.

 

Ngay tức khắc, những người xung quanh thở gấp.

 

Vô số người lao lên…

 

“Lâm thần y, anh … anh tuyệt đối không được làm loạn!”

 

“Lời của Dược Vương tiền bối, không lẽ anh không nghe rõ sao?”

 

“Anh thật sự định ngọc nát đá tan sao?”

 

Có vô số tiếng thuyết phục vang lên.

 

Ứng Phá Lãng nghiền răng, yếu ớt gào thét: “Anh…. thật sự muốn tất cả mọi người cùng chết sao?”

 

“Tất cả mọi người đều chết sao?”

 

Lâm Dương nhàn nhạt lắc đầu: “Anh thật sự cho rằng tôi quan tâm đến sóng chết của những người này sao?”

 

Ứng Phá Lãng hơi sững sốt.

 

Àm àm!

 

Thanh kiếm gỗ đột nhiên chém tới.

 

Tuy là kiếm gỗ nhưng lại gọt vàng bẻ ngọc, vô cùng đáng SỢ.

 

Xoạt!

 

Cánh tay của Ứng Phá Lãng bị chém ngay tại chỗ, máu tươi chảy ra như cột phun.

 

“Aaaa…”

 

Cơ thể đau đớn của Ứng Phá Lãng run rẩy điên cuồng như bị điện giật, sắc mặt tái nhợt, những giọt mò hôi lớn không ngừng tuôn rơi.

 

Những người xung quanh há hốc mồm, có người không nhịn được lao lên muốn giành lấy Ứng Phá Lãng từ trong tay của Lâm Dương.

 

Nhưng Lâm Dương vẫn không chút khách khí một chân đá tới.

 

Gần hai trăm người bay ra giống như bao cát, rơi trên mặt đất không chút động tĩnh.

 

Nhưng Lâm Dương vẫn không nhẹ tay, trong nháy mắt lao tới, một chân hung hãng giẫm lên đầu người đó.

 

Răng rắc!

 

Một cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi đã xuất hiện.

 

Đầu của người đó trực tiếp vỡ ra thành từng mảnh như quả dưa hấu.

 

Những thứ trắng đỏ nhớp nháp tràn ra đế giày của Lâm Dương.

 

Nhiều người sợ hãi đến mức la hét tại chỗ, thậm chí có người còn nôn thốc nôn tháo, mật cũng nôn ra.

 

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

 

“Ác quỷ… anh là ác quỷ!”

 

Đám người run lẫy bẫy hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play