Kể từ sau khi Ninh Tiểu Uyễn gặp chuyện không may, ông ta liền nhận được điện thoại của Lạc Thiên.

Nhưng vào đúng lúc này ông ta lại có chuyện quan trọng, không thể trở về được.

Mà lúc này Tam Chỉ Đường lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như ông ta không về để xử lý, cái cục diện này có lẽ sẽ không thể nào cứu vãn được nữa.

Sân vườn nhà cửa của nhà họ Lạc cũng giống như nhà họ Tô, đều có cảm giác vô cùng cổ kính, giống như những ngôi nhà ở thập niên bảy mươi, tám mươi vậy.

Nhưng rõ ràng là nhà họ Lạc còn lớn hơn nhà họ Tô rất nhiều, bất kể là trang trí hay điêu khắc, đều vô cùng đẹp đế và quý giá.

Giờ phút này, trong phòng khách nhà họ Lạc.

Đèn đuốc sáng trưng.

Một ông cụ đầu đầy tóc bạc mặc trang phục thời Đường màu đỏ đang ngồi một cách nghiêm túc trêи chiếc ghế bành.

Còn cái người đàn ông trung niên tên là chú Trung kia lại đứng ở bên cạnh, cúi đầu không nhúc nhích giống như một pho tượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lạc Thiên hoảng sợ, vội cúi đầu xuống, nhìn bộ dạng như đang nhận lỗi sai.

Đây chính là Lạc Bắc Minh sao?

Lâm Dương quét mắt nhìn ông cụ, trong lòng có chút tò mò.

Lạc Bắc Minh là một bác sĩ nổi tiếng ở thành phố Trường Giang, không chỉ như thế, ông ta còn là một vị trung y có tiếng tăm lừng lẫy khắp nước Hoa, Tam Chỉ Đường cũng không phải chỉ có một cơ sở ở thành phố Trường Giang, mà là ở khắp cả nước. Thành phố Trường Giang chỉ là một cửa hàng nhỏ mà thôi, là nơi Lạc Bắc Minh giao cho cháu gái của mình để luyện tập.

“Ông nội.”

Lạc Thiên thấp giọng gọi một tiếng.

“Không có việc gì chứ?”

Ông cụ dùng một ánh mắt đục ngầu nhưng cũng rất hiền lành để nhìn Lạc Thiên.

Rõ ràng, ông ta vẫn rất yêu thương người cháu gái này.

“Không có việc gì hết…Những người bệnh kia đều đã khôi phục lại rồi, sự thật cũng đã được điều tra rõ, Nghiêng Lãng cũng đã bị bắt, Tam Chỉ Đường của chúng ta chỉ cần tiến hành bồi thường cho người bệnh là được…”

Lạc Thiên nói.

Lạc Bắc Minh nhẹ nhàng vuốt cằm, sau đó nghiêng người nói: “Ngày mai hãy đăng một bài báo, đăng sự thật việc này lên, để cho tất cả dân chúng biết đến việc này.”

“Vâng ông chủ.”

Chú Trung gật đầu.

Lạc Bắc Minh hướng ánh mắt về phía Lâm Dương.

“Cậu chính là Lâm Dương sao?”

“Xin chào Lạc thần y!”

Lâm Dương ôm quyền nói.

“Người trẻ tuổi này không tệ, tuổi còn trẻ như vậy mà có thiên phú đến như thé, rất hiếm gặp.”

Lạc Bắc Minh lại gật đầu nói.

Tuy rằng trong lời nói có không ít ý khen ngợi, nhưng khi nghe thấy giọng điệu lại có vẻ rất lạnh nhạt thờ ơ.

Nhưng thật ra Lâm Dương cũng không thèm để ý đến.

“Sư phụ của cậu ở đâu?”

Lạc Bắc Minh hỏi lại.

“Tôi không có sư phụ.”

“Không có sư phụ? Sao có thể như vậy được? Sao cậu có thể học được những kỹ thuật y học này mà không có người dạy được?”

“Có thể nói là như thế, con người của tôi rất thích đọc sách, hơn nữa đều là những sách về trung y, ngày thường không có việc gì làm thì tự mình đi lấy chút dược thảo hoặc ngân châm ra để mân mê, nếu như thật sự nói là sư phụ, vậy chắc là ông cụ trung y ở sát vách nhà tôi đi, dù sao khi ông ấy không có việc gì làm, thì sẽ bảo tôi đứng bên cạnh ông ấy để nhìn ông ấy châm cứu.”

Lâm Dương nói.

“Như vậy sao? Vậy cậu là người ở đâu vậy?”

“Hiện tại là người thành phố Trường Giang.”

“Hiện tại? Vậy bố mẹ của cậu đâu?”

“Mẹ của tôi sao? Đã chết cách đây ba năm rồi, bố của tôi…Cũng đã chết rồi.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Ở trong lòng anh, bố anh có sống hay chết thì cũng không liên quan gì đến anh.

“Tôi hiểu rồi, thật đúng là một đứa nhỏ đáng thương.”

Lạc Bắc Minh gật đầu, nhưng trong giọng nói cũng không nghe thấy một chút thương hại nào.

Ông ta phất phát tay.

Chú Trung từ bên cạnh lấy ra một chiếc va li khóa, rồi sau đó đặt ở trước mặt Lâm Dương, cũng mở chiếc va li ra.

Ngay lập tức, trong chiếc va li khóa chứa những xấp tiền mới tinh chồng lên nhau.

Mùi tiền xộc vào mũi.

Lạc Thiên giật mình.

Sắc mặt Lâm Dương cũng không thay đổi, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

“Đây là tôi đưa cho cậu.”

Lạc Bắc Minh cầm lấy chén trà ở bên cạnh lên rồi uống một ngụm.

“Không có công lao thì không được thưởng, đang yên đang lành lại cho tôi một khoản tiền như vậy, sao tôi có thể lấy được chứ?”

“Tôi biết cậu không có công, cho nên khoản tiền này cũng không phải là để khen ngợi cậu.”

Lạc Bắc Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa mới dứt, ngay lập tức Lâm Dương đã nhíu chặt mày lại.

Bây giò Lạc Thiên mới phản ứng lại được, la lên: “Ông nội.”

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, Lạc Bắc Minh đã nâng tay lên, ý bảo cô không cần nói gì cả.

“Ý của ông cụ là gì?”

Lâm Dương cũng hỏi một cách không nhanh không chậm.

“Không có ý gì hết. chỉ là hy vọng sau ngày mai cậu không cần làm loạn lên mà thôi.”

Lạc Bắc Minh thờ ơ nói: “Nếu như cậu đồng ý, thì số tiền này sẽ là của cậu.”

“Làm loạn?”

Hình như Lâm Dương đã hiểu rõ có việc gì rồi.

Lạc Bắc Minh yên lặng một chút, rồi thản nhiên nói: “Ngày mai khi họp báo tôi sẽ tuyên bố một tin tức, giải thích về sự cố chữa bệnh xảy ra ngày hôm nay cho tất cả các người dân biết.”

“Chỉ sợ là không chỉ như thế thôi đúng không?”

Lâm Dương cười nói.

“Đúng vậy, trong buổi tuyên bố ngày mai, tôi sẽ giải thích cho phía bên truyền thông biết Thiên Thiên đã sử dụng y thuật thần kỳ của nhà họ Lạc như thế nào để có thể cứu sống được năm bệnh nhân kia!”

Lạc Bắc Minh nói tiếp.

“Ông nội.”

Lạc Thiên vô cùng sợ hãi: “Sao ông có thể làm như thế được?”

“Thiên Thiên, câm miệng lại.”

Lạc Bắc Thiên nói.

“Rõ ràng là năm người bệnh nhân kia là do Lâm Dương cứu!

Sao ông có thể nói cho người khác là do cháu cứu sống được?”

Hóc mắt Lạc Thiên đỏ bừng nói.

“Ông cụ Lạc muốn giữ gìn nhãn hiệu y thuật nhà họ Lạc! Chỉ thế thôi.”

Lâm Dương dùng một lời để nói ra mọi chuyện.

Đối với Lạc Bắc Minh mà nói, tổn thất chút tiền này cũng không tính là gì, nhưng nhãn nhiệu nhà họ Lạc không thể hủy trong tay ông ta được.

Chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng khi nào bị người khác quan tâm đến và phóng đại lên, vậy đối với nhà họ Lạc mà nói đó chính là một vết nhơ.

Lạc Bắc Minh là một người cực kỳ coi trọng danh dự, ông ta không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên ông ta mới muốn lấy thành tích cứu sống năm người kia đặt lên người của Lạc Thiên, chỉ có như vậy, người bên ngoài sẽ biết, Tam Chỉ Đường có một người là bác sĩ Nghiêm Lãng vì đánh tráo những dược liệu quý giá mà coi mạng người như cỏ rác, nhưng ngờ cháu gái của Lạc thần y thi triển y thuật một cách thần kỳ nên mới có thể cứu sống và hồi sinh lại năm sinh mạng kia.

Bằng cách ấy, thanh danh của ông ta và nhà họ Lạc cũng sẽ đi lên một tầm cao mới.

Gọi Lâm Dương đến, chính là để thu mua anh, để cho anh không được nói lung tung.

“Người trẻ tuổi, nhận lấy đi, cậu đi làm công ở Tam Chỉ Đường mười mấy năm cũng chưa chắc có thể kiếm được nhiều tiền như thế này.”

Lạc Bắc Minh nói.

“Không!!”

Lạc Thiên tức giận đến mức dơ chân đạp một cái.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Va li tiền rơi trêи mặt đất, toàn bộ số tiền văng ra ngoài.

“Ông nội, cháu nhất định sẽ không đồng ý! Rõ ràng là do Lâm Dương cứu sống năm người kia, sao ông có thể để lên trêи đầu cháu chứ? Huống chỉ lúc ấy ở đó có rất nhiều người nhìn thấy mọi chuyện, nếu như ông tổ chức họp báo thì sẽ trở thành ăn nói bừa bãi! Ông đang lừa gạt tất cả mọi người!”

Lạc Thiên hô đến mức khàn cả giọng.

Nhưng Lạc Bắc Minh lại rất bình tĩnh.

Ông ta phát tay, chú Trung tiến lên, cất tiền vào trong chiếc va li, sau đó mở miệng nói: “Hôm nay khi chữa trị cho năm bệnh nhân kia, cháu có góp sức hay không?”

“Cháu…Cháu chỉ phụ trách sắc thuốc, nhưng cách sắc thuốc cũng là do Lâm Dương dạy cháu…”

“Vậy là đủ rồi!”

Không đợi cho Lạc Thiên nói xong, Lạc Bắc Minh trực tiếp đánh gãy lời nói của cô.

“Ông nội…”

“Về phần những người chứng kiến ở hiện trường ngày hôm nay, ông sẽ phái người đi chuẩn bị, ngày mai khi tuyên bố tin tức, ông cũng sẽ nói tình hình thực tế, rằng chính cháu gái của tôi đã dùng y thuật thần kỳ của nhà họ Lạc để cứu người, cứu sống năm sinh mạng. Bọn họ có thể sống sót, là dựa vào y thuật của nhà họ Lạc!”

Lạc Bắc Minh lạnh nhạt nói.

Đôi mắt Lạc Thiên run run, cả người mát hết sức lực ngã ngồi xuống đắt.

“Người trẻ tuổi, ông đây đã nói rồi, gọi cậu đến đây, không phải là để thưởng cho cậu, mà là để dặn cậu, hy vọng cậu không cần phải làm loạn, cậu có thể hiểu được những gì mà tôi đã nói không?”

Lạc Bắc Minh nhìn Lâm Dương, giọng điệu vô cùng bình thản, nhưng lại có một loại áp bức không thể nào có thể giải thích bằng ngôn ngữ được.

“Tôi hiều rồi.”

Lâm Dương thở ra một hơi, cười nhạt nói.

“Tốt lắm!”

Lạc Bắc Minh gật đầu một cách vừa lòng: “Cậu là một người thông minh, tôi rất thích giao tiếp với những người thông minh, người trẻ tuổi, thiên phú của cậu rất không tồi, hơn nữa cũng rất thông minh, phần thưởng của cậu, tôi cũng không định thưởng cho cậu số tiền này, mà để cảm on thì tôi sẽ thu cậu làm đồ đệ, bây giờ cậu chỉ cần quỳ xuống trước mặt tôi rồi dập đầu dâng trà, về sau cậu chính là đồ đệ của tôi, đương nhiên, sau khi trở thành đồ đệ của tôi rồi, cậu phải đi : gặp những người khác để tuyên bố rằng, nói một thân y thuật của cậu đều là do được tôi truyền thụ cho, cậu có hiểu được không?”

Lạc Thiên giống như bị sét đánh.

Cô không thể nào ngờ đến người ông nội mà cô luôn kính trọng và yêu quý thế mà lại quá đáng đến như thế này.

Rết cuộc Lâm Dương cũng đã hiểu được vì sao tiếng tăm lừng lẫy Lạc thần y lại có thể nổi danh tứ phương rồi, được vô số người truy hỏi.

Anh nhịn không được mà cười thành tiếng.

“Cậu cười cái gì chứ?”

Chú Trung nhướng mày hỏi.

“Tôi nhớ đến một chuyện rất là vui vẻ thôi.”

Lâm Dương trả lời.

“Chuyện vui vẻ gì đấy?”

“Y thuật của tôi, còn giỏi hơn cả ông.”

Lâm Dương chỉ vào Lạc Bắc Minh rồi cười nói.

“Láo xược!”

“Vô liêm sỉ!”

Chú Trung và Lạc Bắc Minh đều hét lên một cách tức giận.

“Bây giờ những người trẻ tuổi càng ngày càng không biết tốt xấu! Bao nhiêu người muốn bái nhập dưới gối của tôi cũng không thể nào, bây giò tôi lại cho cậu cơ hội này, cậu không đồng ý cũng chưa tính, thế mà cậu lại còn dám không tôn trọng tôi? Buồn cười!”

Lạc Bắc Minh vỗ bàn trà tức giận nói.

Cả nước Hoa, không có ai dám nói ra những lời điên cuồng như thế này!

“Không tôn trọng? Lạc Bắc Minh, ông đang quá đề cao bản thân ông rồi đấy!”

Lâm Dương vung tay, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho ông biết! Một, tôi sẽ không thừa nhận chuyện năm người kia là dựa vào y thuật nhà họ Lạc của ông mới được cứu sống, tuy rằng tôi cũng không để ý đến cái gọi là vinh dự ấy, nhưng tôi cũng sẽ không lấy vinh dự vốn là của tôi để đưa cho người khác! Hai, tôi cũng sẽ không bái ông làm sư phụ, nguyên nhân rất đơn giản, là vì y thuật của ông cũng không bằng tôi!

Mà y đức của ông…Cũng không được như tôi! Thử hỏi xem có ai sẽ đi bái một người không bằng mình để làm sư phụ của mình không chứ?”

Lâm Dương vừa dút lời, Lạc Thiên đã trợn mắt há hốc mồm.

Lạc Bắc Minh tức giận đến mức cả người run lên, trực tiếp đứng lên từ chiếc ghế bành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play