Chương 270:

 

Những người bên cạnh biết ý, lập tức bước lên.

 

“Ở đây còn chưa tới Sùng Tông Giáo, chúng ta để cho đệ tử ở đây cắt gọt mài dũa lẫn nhau đi. Cho dù Sùng Tông Giáo trách tội, chúng ta cũng chỉ có thể là quản giáo không nghiêm mà thôi. Sùng Tông Giáo cũng không thể vì máy đệ tử làm làm khó chúng ta, thế nào? Hoắc Kiến Quốc, gọi người ra tay đi! ” Phong Liệt đại sư cười nói.

 

Hoắc Kiến Quốc sắc mặt tối sầm lại.

 

Ông ta biết rằng Phong Liệt đại sư hoàn toàn muốn trả thù.

 

Ông ta vốn dĩ đã có chuẩn mà tới, những đệ tử đưa tới đều là những người tinh nhuệ của tinh nhuệ, Thượng Võ Quán bên này ngoại trừ Tịch Lưu Hương và Hoắc Ngạo ra, những người khác đều là những đệ tử có thiên phú của Thượng Võ Quán, coi là một nửa người mới, đưa bọn họ đến đây là muốn bọn họ mở mang tầm mắt.

 

Những người này nếu như đối đầu với người của Phong Liệt, đa phần phải chịu thiệt thời.

 

“Sư phụ, để con lên!”

 

“Hay là để con lên đi, sư phụ!”

 

“Sư phụ, bọn họ quá kiêu ngạo rồi, để con áp chế nhuệ khí của bọn họiI”

 

“Sư phụ, con đi!”

 

Các đệ tử của Thượng Võ Quán ai nấy sớm đã nhiệt huyết sôi sùng sục, bị thái độ ngạo mạn của đối phương chọc tức, ai nấy đều rục rịch ngóc đầu dậy nóng lòng muốn thử.

 

“Các con đừng hành động háp tấp, đừng nóng nảy!” Hoắc Kiến Quốc nghiêm nghị nói.

 

“Ha, tại sao không có ai ra mặt thử qua mắy chiêu của tôi sao? Người của Thượng Võ Quán không lẽ đều là một đám rùa rụt cổ hết sao?” Người đó đứng lên cười nhẹ một tiếng nói.

 

“Chậc chậc chậc, một đám người vô tích sự.”

 

“Nếu sợ hãi thì cứ nói đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi!”

 

“Không dám đánh sao? Vậy thì đừng tham dự hôn lễ này nữa, thật mất mặt quá!”

 

Những đệ tử khác của Phong Liệt cũng lần lượt chế giễu.

 

Sự nỗi tiếng của Thượng Võ Quán là thứ mà bọn họ muốn nghiền nát.

 

Hoắc Kiến Quốc cũng là như vậy.

 

Nhưng ở thời điểm này, cử ai lên có thể phù hợp đây?

 

Người duy nhất có thể chiến đấu chỉ có Hoắc Ngạo.

 

Nhưng Hoắc Ngạo dù sao cũng là con ruột của mình.

 

Nếu như có chuyện gì xảy ra, bản thân sẽ không phải hôi hận đến chết sao?

 

“Sư phụ, để con lên đi!”

 

Chính vào lúc này cuối cùng cũng có người không nhịn được, trực tiếp đứng lên.

 

Hoắc Kiến Quốc liếc mắt nhìn, đó đương nhiên là một trong những đệ tử kiêu hãnh của ông ta, Chu Vũ.

 

Nhưng Chu Vũ chỉ mới vào Thương Võ Quán ba năm, thời gian quá ngắn, cho dù có tài giỏi đến máy, e rằng cũng không thể chống đỡ nỗi.

 

Nhưng tại thời điểm này, còn có còn sự lựa chọn nào khác sao?

 

Hoắc Kiến Quốc nghiến răng nghiến lợi, gật đầu nói: “Được, thử xem!”

 

“Mời thỉnh giáo!” Chu Vũ tiến lên trước, mở ra tư thế.

 

“Phong Liệt đại sư, dù gì cũng dừng lại ở đây đi, dù sao đây cũng là chỗ của người khác. Làm lớn chuyện sẽ không tốt cho ai cả.” Hoắc Kiến Quốc trầm giọng nói.

 

“Được rồi, dừng ở đây, chúng ta bắt đầu đi!”

 

Phong Liệt đại sư tỏ vẻ thờ ơ không quan tâm.

 

Mọi người lập tức lùi lại phía sau.

 

Còn đệ tử đó cũng không chút khách khí hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm lao về phía Chu Vũ.

 

Hai bên giao tranh ác liệt.

 

“Có kịch hay để xem sao?”

 

Những vị khách qua đường đều tò mò dừng lại xem cảnh tượng này, ai nấy chỉ chỉ trỏ trỏ…

 

Lâm Dương đối với chuyện này cũng không có hứng thú, anh hiện tại đang suy nghĩ làm sao có thể đưa Lạc Thiên rời đi, có chút tư tưởng không tập trung.

 

Hai người quyền cước giao đấu, đánh nhau khiến rất nhiều khách khứa đứng lại xem.

 

Cũng có người lo lắng xảy ra chuyện nên đi thông báo cho Sùng Tông Giáo.

 

Nhưng nếu đợi người của Sùng Tông Giáo đến, e rằng hoa cúc vàng cũng sẽ nguội lạnh rồi.

 

Chỉ là…

 

Cuộc chiến giữa hai người mới chỉ diễn ra trong một phút, người đó đã bát ngờ nắm được chỗ sơ hở của Chu Vũ.

 

Bùm!

 

Chu Vũ bị đắm trúng ngực, lập tức bị đánh ngã lăn xuống đất…

 

Chu Vũ bại rồi!

 

Bại trận quá bắt ngờ, cũng quá nhanh.

 

Những người của Thượng Võ Quán đều vô cùng bất ngờ.

 

Hơn nữa với màn trình diễn của người này, cũng khiến cho người của Thượng Võ Quán không dám hò hét nữa.

 

Bọn họ đều là người luyện võ, đương nhiên có thể nhìn ra được thực lực của người này đáng sợ đến thế nào.

 

Hoắc Kiến Quốc sắc mặt tái nhọt.

 

Nhưng Chu Vũ dường như không bỏ cuộc.

 

Anh ta ôm ngực và đứng dậy một cách khó khăn.

 

“Đủ rồi! Chu Vũ, lùi lại đi!” Hoắc Kiến Quốc hét lên.

 

Cú đấm vừa rồi hiển nhiên đã đánh trúng mạch khí của Chu Vũ, khiến cho hơi thở của anh ta không được thông suốt, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play