Sau khi cảnh sát đi đến, liền mang theo đám vệ sĩ làm loạn kia rời đi.

Ninh Long cũng không ở lại lâu.

Về phần nhà họ Tô, bữa tiệc này có thể nói là đã đào rỗng bọn họ.

Nhưng bọn họ cũng tràn ngập sự hoang mang đối với Lâm Dương, bọn họ cũng giống như nhiều vị khách khứa ở đây, tất cả mọi người đều đang đoán thân phận của Lâm Dương.

Cổ đông duy nhất!

Có hai nhà họ Ninh, Từ làm chỗ dựa!

Chậm chí còn khiến cho Từ Nam Đống không tiếc gì mà đắc tội với nhà họ Mãt Đây là người nào vậy?

Anh ta không phải chỉ là một người đến ở rễ thôi sao? Anh ta không phải là một kẻ vô dụng hay sao?

Từ khi nào mà anh ta có bản lĩnh lớn đến như vậy?

Không ai có thể suy đoán được.

“Bà cụ Tô này, người Lâm Dương này, thật sự là người đến ở rễ của nhà các người sao?”

Lúc này, một người đàn ông bụng phệ đi đến, rất cần thận hỏi.

“Tổng giám đốc Lý?”

Hai mắt Tô Bắc trừng lớn.

Bà cụ Tô chần chờ một lát, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Thật sao, ha ha, bà cụ Tô, nhà họ Tô các người có rồng rồi!

Người ở rễ này cũng không đơn giản đâu.”

Tổng giám đốc Lý cười lớn, vội vàng lấy từ trong túi ra một tắm danh thϊế͙p͙, sau đó đưa qua.

Bà cụ Tô hơi giật mình, vội vàng vươn tay ra tiếp lấy.

“Bà cụ Tô, tôi nghe nói con đường tiêu thụ xi măng của nhà họ Tô các người vẫn chưa giải quyết xong, nếu như rảnh chúng ta hãy bàn bạc nói chuyện đi, có lẽ chúng ta có thể thành lập quan hệ hợp tác lâu dài.”

“Được! Được!”

Bà cụ Tô vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu.

Những ông chủ và những vị quản lý còn lại thấy thế, cũng vội vàng tiến lên đưa danh thϊế͙p͙.

“Bà cụ Tô, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tôi vẫn cảm thấy tập đoàn Thịnh Hoa có tiềm lực rất lớn, nếu như ngày nào có thời gian, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút.”

“Ngài Tô Bắc, ngài còn nhớ tôi không? Lần trước ngài đến công ty của tôi để tìm tôi, tôi cảm thấy phương án mà lần trước ngài đã đề ra rất là tốt, buổi chiều ngày mai ngài đến công ty, rồi chúng ta lại bàn bạc lại có được không?”

“Bà cụ Tô, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi….”

“Ngài Tô, ngài có khỏe không…”

Trong thời gian ngắn, người nhà họ Tô bị những vị khách khứa vây lấy, không phải đưa danh thϊế͙p͙ thì cũng là kết giao bạn bè.

Bà cụ Tô cười đến mức nét mặt già nua hóa thành đóa hoa.

Tô Bắc cũng vô cùng vui mừng.

Những người nhà họ Tô đều bận bịu.

“Bác cả, đây là…”

Tô Lăng sững sờ nhìn một màn này mà hơi ngắn người.

“Bọn họ muốn thông qua con đường nhà họ Tô chúng ta để có thể bám lên hạng mục khu Thanh Sơn.”

Bà cụ Tô thở dài nói.

Sắc mặt Tô Dư cũng không được tự nhiên lắm.

“Nếu như quan hệ của nhà chúng ta và Lâm Dương cũng không coi như là tệ, vậy thì lúc này nhà họ Tô chúng ta cũng có thể vùng lên rồi, nhưng mà cả nhà chúng ta lại ép Lâm Dương bỏ đi rồi!”

Bà cụ Tô lắc đầu khàn khàn nói: “Dường như nhà họ Tô chúng ta đã bỏ lỡ một cơ hội vùng lên rồi, hơn nữa…Cơ hội này dường như cũng chỉ có một lần…”

“Vậy giờ phải làm sao đây?”

“Tôi không biết, nhưng mà nhìn bà nội của con như thế này, rõ ràng là bà cũng không muốn buông ra.”

“Có ý gì vậy?”

“Bà nội của con một khi đã nếm qua ngon ngọt, thì sẽ không bao giờ bỏ qua, trước kia bà ấy bắt ép Tiểu Nhan ly hôn với Lâm Dương, nhưng bây giờ Lâm Dương thế mà lại trở thành cổ đông duy nhất của hạng mục khu Thanh Sơn, bà ấy nhất định sẽ không để cho hai người ly hôn nữa, thậm chí bà ấy còn muốn để Lâm Dương làm việc cho bà ấy.”

“Sao có thể như thế được? Trừ phi Lâm Dương bị ngu! Lúc này chỉ sợ Tiểu Nhan cũng sẽ không nghe lời bà nữa.”

Tô Dư không nhịn được mà nói.

Cô không phải là đồ ngốc, ai cũng thấy được, hôm nay nhà họ Tô đã tự cắt đứt mọi chuyện.

“Đúng vậy, hành động hôm nay của bà nội của con đã hoàn toàn làm tan nát trái tim của Tiểu Nhan, Lâm Dương lại càng không thèm để ý đến bà cụ, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc bà cụ sẽ không có biện pháp! Bà ây còn có một đòn sát thủ nữa!”

“Đòn sát thủ gì vậy?”

Chú tư của con!”

Ra khỏi thang máy ở tầng một, Tô Nhan vẫn còn ở trong trạng thái ngắn người.

Cô ngơ ngác nhìn lấy người đàn ông trước mặt vẫn đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, trong đôi mắt hiện lên vẻ xa lạ.

“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

Dường như Lâm Dương nhìn thấy tâm tư của Tô Nhan.

Tô Nhan ngập ngừng một lát, hỏi: “Sao anh lại biết Ninh Long vậy?”

“Anh trị bệnh cho em gái của anh ta.”

“Chỉ xem chút sách y học…Mà thật sự có thể chữa bệnh cho người khác sao?”

“Mặc kệ em có tin hay không, thì đúng là như vậy, chuyện này Lạc Thiên cũng biết.”

Đầu Tô Nhan hơi nóng lên.

“Từ Nam Đống đến đây là vì chuyện của ông cụ nhà họ Từ sao?”

““

Lâm Dương gật đầu.

Nhưng trêи thực tế cũng không phải là như vậy, Từ Nam Đống đến đây là muốn hòa giải chuyện này, ông ta đến để cứu Mã Phong, chứ không phải là đến giúp Lâm Dương.

Bởi vì Từ Nam Đống cũng biết, Lâm Dương cũng không cần giúp.

Mà Mã Phong từng giúp đỡ nhà họ Từ, cho nên ông ta mới đến để báo ân.

Ông ta biết sau lưng Lâm Dương có một nhân vật đáng sợ đến như thế nào.

“Vậy sao anh lại có thể trở thành cỗ đông của hạng mục khu Thanh Sơn được? Anh có biết đây là một dự án bao nhiêu tỷ không? Sao anh có thể có nhiều tiền đến như vậy được chứ?”

Đây là chuyện mà Tô Nhan không thể chấp nhận được nhát.

Cô là người quản lý tài chính của tập đoàn Thịnh Hoa, đối với hạng mục này cô vẫn có chút hiểu biết.

“Rất đơn giản, vẫn cứ nhờ Ninh Long giúp anh như cũ.”

Lâm Dương thuận miệng nói.

“Nhà họ Ninh lợi hại đến như Vậy sao?”

Trong đầu Tô Nhan rồi bời, đi đường cũng không tập trung.

Lâm Dương cũng không giải thích gì.

Hai người đi đến cửa, vừa quét mắt một cái anh đã nhận ra con 918 của mình.

Giờ phút này còn có rất nhiều khách khứa của khách sạn đang lấy điện thoại ra chụp ảnh với xe của anh.

Suy nghĩ một chút, Lâm Dương vẫn quyết định đi chậm lại.

Với cái đầu non nớt của Tô Nhan, chỉ sợ là cô vẫn không thể tiếp thu được nhiều cú sốc như thế này, hơn nữa anh cũng uống rượu, đã uống rượu thì không nên lái xe.

Hai người đành gọi xe về nhà.

Tô Nhan chạy đi tắm trước.

Cô cần bình tĩnh lại.

Lâm Dương ngồi ở trêи ghế sô pha tiếp tục xem những tin tức một cách nhàm chán.

Ong ongl Lâm Dương thuận miệng nói.

“Nhà họ Ninh lợi hại đến như Vậy sao?”

Trong đầu Tô Nhan rồi bời, đi đường cũng không tập trung.

Lâm Dương cũng không giải thích gì.

Hai người đi đến cửa, vừa quét mắt một cái anh đã nhận ra con 918 của mình.

Giờ phút này còn có rất nhiều khách khứa của khách sạn đang lấy điện thoại ra chụp ảnh với xe của anh.

Suy nghĩ một chút, Lâm Dương vẫn quyết định đi chậm lại.

Với cái đầu non nớt của Tô Nhan, chỉ sợ là cô vẫn không thể tiếp thu được nhiều cú sốc như thế này, hơn nữa anh cũng uống rượu, đã uống rượu thì không nên lái xe.

Hai người đành gọi xe về nhà.

Tô Nhan chạy đi tắm trước.

Cô cần bình tĩnh lại.

Lâm Dương ngồi ở trêи ghế sô pha tiếp tục xem những tin tức một cách nhàm chán.

Ong ongl Ra tay với Lâm Dương, cũng không phải là Mã Phong đang trả thù Lâm Dương, mà là đang đánh vào mặt người nhà họ Hạ.

Cho nên tiếp theo cho dù Lâm Dương cũng không hề quan tâm đến nhà họ Mã, thì nhà họ Hạ cũng sẽ không buông tha cho Mã Phong.

Từ Nam Đống biết rõ điểm này, nhưng ông ta cũng không ngăn cản được…

Về phần đầu tư hạng mục khu Thanh Sơn, cũng là do nhà họ Hạ toàn quyền phụ trách, một khoản tài chính khổng lồ như thế đối với nhà họ Hạ mà nói cũng có chút cố gắng hết sức, nhưng đối với một thế gia ở Thủ đô mà nói, bọn họ cũng có chút nội tình, nên cũng đồng ý dùng cách này để báo đáp Lâm Dương, tuy rằng không phải là Lâm Dương bỏ tiền ra, nhưng nhà họ Hạ cũng quyết định xuất ra một phần trăm cổ phần công ty giao cho Lâm Dương.

Đừng nhìn chỉ có một phần trăm thôi, nhưng đối với người thường mà nói, đây chính là con số trêи trời.

“Tóm lại, lúc này cũng phải cảm ơn cô.”

Lâm Dương nói.

“Ngài Lâm khách khí rồi, sức khỏe của ông nội vẫn chưa khôi phục lại, nói không chừng về sau còn phải làm phiền ngài Lâm nữa.”

Hạ U Lan cười nói, nhưng khi nói xong lời này cô cũng rất lo lắng.

Một vị thần y giống như Lâm Dương, bình thường sẽ không ra tay cứu người.

Nhưng căn bệnh của ông nội vẫn còn chưa trị tận gốc được, cho nên cô vẫn hy vọng Lâm Dương có thể ra tay, nên mới thử dò hỏi một câu.

Cô sợ Lâm Dương sẽ tức giận, cho nên mới cố gắng nói thật khéo léo, chờ đợi một câu trả lời của Lâm Dương.

Lâm Dương yên lặng.

Hơi thở của Hạ U Lan trở nên dồn dập, cô cũng có chút hồi hận, cảm thấy có phải bản thân đã quá đường đột hay không.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Lâm Dương mở miệng nói.

“Được, về sau nếu có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong, anh liền cúp điện thoại.

Đầu kia của điện thoại, cơ thể mềm mại của Hạ U Lân khẽ run lên, sau đó kϊƈɦ động đến mức gương mặt đỏ bừng lên, nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá!”

“Anh đang gọi điện thoại cho ai đấy?”

Tô Nhan tắm rửa xong liền đi ra khỏi phòng tắm.

Lâm Dương không nhịn được mà liếc nhìn hai lần.

“Anh đang nhìn cái gì đây?”

“Không có gì, đêm nay anh ngủ ở đâu?”

“Phòng khách! Sao hả? Anh còn muốn ngủ trong phòng ngủ hả?”

“Không được sao?”

“Anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi không muốn, anh sẽ không đụng vào tôi.”

“Miệng lưỡi của đàn ông, lừa người gạt quỷ!”

TÊN…

Hai má Tô Nhan đỏ lên, còn định nói gì đó, đúng lúc này, điện thoại ở trêи bàn lại rung lên.

Vừa mới bước đến, ngay lập tức sắc mặt của Tô Nhan trỏ nên mắt tự nhiên.

Chờ cô cúp điện thoại.

“Ai đấy?”

“Bồ mẹ. Bọn họ đã lên tàu để trở về rồi.”

“Thì về thôi, cũng không có gì.”

Lâm Dương nói.

“Nhưng mà…Mẹ rât tức giận.”

Tô Nhan chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Hình như bà nội đã gọi điện thoại cho mẹ, bảo bà ấy đưa chúng ta đến nhà cũ tìm bà nội.”

“A2”

Lâm Dương cau mày: “Sao hả? Bà cụ Tô vẫn còn chưa hết hy vọng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play