Chương 2396:

“Sư phụ cô rất lợi hại sao?”

“Thần tiên lợi hại không?”

“Tôi không biết thực lực của thần tiên thế nào!

“Cho nên anh cũng không biết thực lực của sư phụ tôi thế nào, bởi vì thực lực của tôi, không giống với thần tiên.” Gia Linh nghiêm túc nói.

Lâm Dương không nói một lời, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc.

:3″ 7m “Cáo từi”

Gia Linh hơi khom người, dẫn Ngọc Hoa rời đi.

“Nhóc Lâm, thế nào? Không sao chứ?”

Thấy vẻ mặt Lâm Dương nghiêm túc đứng tại chỗ, Hứa Minh Tùng tiến lên trước, nhỏ giọng gọi một tiếng.

“À… Không có việc gì… Không có việc gì đâu ạ.”

Lâm Dương lấy lại tinh thần, cố nở nụ cười nói: “Ông cụ, cháu muốn chuyển Tô Nhan đến học viện Phái Nam Y! Hôm nay sẽ lên đường.”

“Không phải học viện Phái Nam Y…”

“Đã sửa chữa lại rồi ạ, lần này cháu sẽ tăng mạnh lực lượng bảo vệ.”

“Chuyện này… Cũng được, độc của Tô Nhan còn phải dựa vào cháu giải! Nhưng mà cháu cũng phải nghỉ ngơi nhiều vào, cháu làm việc quá vất vả rồi” Ông cụ Hứa thở dài nói.

Tuy ông ấy không có y thuật thần kỳ giống như Lâm Dương, nhưng cho dù thế nào ông ấy cũng là bề trên đầy kinh nghiệm, sầu lo và trách nhiệm trong mắt Lâm Dương, sao ông ấy có thể không nhìn ra?

Lâm Dương bảo Thủy Bình Vân bắt đầu chuẩn bị.

Bởi vì bác sĩ Lâm mở miệng muốn chuyển Tô Nhan đến học viện Phái Nam Y, cho nên Hứa Ngọc Thanh không có bất cứ ý kiến gì.

Nếu đổi lại là Lâm Dương nói chuyện này, chỉ sợ Hứa Ngọc Thanh đã xông lên trước đánh rồi.

Mà đối với bác sĩ Lâm, Hứa Ngọc Thanh luôn nở nụ cười chào đón, hỏi han ân cần, thậm chí còn tự mình rót nước.

Lâm Dương ở rể nhà họ Lý, có khi nào đạt được đãi ngộ như thế?

Anh không để ý nhiều tới Hứa Ngọc Thanh, nhưng nhiệt tình của Hứa Ngọc Thanh càng trở nên nghiêm trọng hơn, giống như đã coi anh là con rể của mình…

Lâm Dương ở phía xa, đợi Thủy Bình Vân sắp xếp xe, Lâm Dương sẽ rời khỏi nhà họ Hứa, chuẩn bị về Giang Thành.

Nhưng anh mới ra khỏi cửa nhà họ Hứa, thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh xe Thủy Bình Vân sắp xếp.

Sao người này lại đến đây?

Vẻ mặt Lâm Dương lập tức vô cùng căng mm. 10/11 thẳng.

“Bác sĩ Lâm… Đã lâu không gặp?” Một tiếng cười trêu tức truyền ra.

Người tới đúng là Bùi Quốc Thiên! Lâm Dương còn nhớ TỐ.

Lúc trước khi đại náo nhà họ Dương, Bùi Quốc Thiên không địch lại được anh đã một mình bỏ trốn, vẫn luôn không rõ tung tích.

Không ngờ tới vậy mà lần này gặp ở bên ngoài cửa nhà họ Hứa.

Đây chắc chắn không phải là trùng hợp.

“Bùi Quốc Thiên, sao anh lại ở chỗ này?

Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.

“Tất nhiên là có việc tìm bác sĩ Lâm rồi.”

Bùi Quốc Thiên mỉm cười nói.

“Có lời gì cứ nói đi, tôi đang vội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play