Chương 2389:

Lâm Dương vốn trải qua một cuộc đại chiến mà về, cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, đối mặt với chiêu pháp này của Gia Linh, căn bản không chiếm được tiện nghỉ gì.

Gia Linh cũng tin tưởng dưới một kích này, Lâm Dương không chết cũng sẽ bị trọng thương.

Quả nhiên.

Đợi Lâm Dương gian nan bò từ trong đống tảng đá ra, đã chồng chất vết thương, toàn thân da tróc thịt bong, trên mặt đều là vết rách, khiến người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm.

Mà càng nghiêm trọng hơn là hai tay của anh.

Mười ngón tay đều bị gấy.

Chỗ ngực có một lỗ thủng trong suốt đang ồ ạt chảy máu ra ngoài.

Không biết trái tim có bị thương tổn hay không.

Anh còn chưa đứng hẳn hoi.

Phốc…

Miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, người đã lung lay sắp đổ, khó mà chiến đấu tiếp được.

“Hả?”

Toàn bộ người nhà họ Hứa trợn tròn mắt.

Gia Linh lạnh nhạt nhìn, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Vậy mà thực lực của Hồng Nhan Cốc trâu bò như vậy… Nước Việt Nam này, quả nhiên là ngọa hổ tàng long! Phần thực lực này của cô, nếu tính ra, ít nhất phải nằm trong top 5 Thiên Kiêu!”

Lâm Dương gian nan lau máu tươi ở khóe miệng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng.

“Bác sĩ Lâm, anh thua rồi!” Gia Linh bình tĩnh nói: “Dựa theo ước định giữa anh và tôi, tôi có thể mang Tô Nhan đi rồi!”

“Cô không thể mang cô ấy đi!” Lâm Dương quát khẽ.

“Sao thế? Bác sĩ Lâm, anh muốn đổi ý à?” Gia Linh khẽ cau mày: “Đến lúc này rồi, cho dù anh đổi ý cũng vô dụng thôi! Nhà họ Hứa không có ai ngăn được tôi đâu! Nếu như anh muốn tiếp tục ngăn cản, tôi chỉ có thể giết chết anh! Bác sĩ Lâm, anh và tôi không thù không oán, tôi không muốn giết anh, hi vọng anh đừng nên ép tôi!”

“Sư tỷ! Nói nhiều với tên phế vật này như thế làm gì! Anh ta muốn chết, chúng ta thành †oàn cho anh ta là được! Nếu không thì anh †a sẽ nghĩ rằng chúng ta không dám giết anh †a!” Ngọc Hoa la lên.

Gia Linh không nói chuyện, chỉ xoay người đi ra bên ngoài.

Cô ta tính toán cưỡng ép mang Tô Nhan đi.

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Lâm Dương mở miệng nói.

“Cô Gia Linh! Tôi đã nói rồi, cô không thể mang Tô Nhan đi!”

“Bác sĩ Lâm, anh đừng nên ép tôi có được không?” Gia Linh nhíu mày, nghiêng đầu nói nhỏ.

“Tôi không ép cô, tôi là vì tốt cho cô! Bởi vì cô không thể mang cô ấy đi được!” Lâm Dương lắc đầu.

“Mạnh miệng! Nếu vậy thì thử xem?”

Ngọc Hoa giận dữ hỏi.

“Sao thế? Cô vội vã muốn sư tỷ mình chết như vậy sao?” Lâm Dương suy yếu nhìn Ngọc Hoa nói.

“Chết sao?” Ngọc Hoa ngẩn ra.

Trong đôi mắt Gia Linh cũng lóe lên chút nghi ngờ.

Chỉ nghe Lâm Dương khàn giọng nói: “Cô Gia Linh, nhìn ngón tay của cô đi!”

Gia Linh vội vàng giơ tay lên, nhìn ngón tay vừa mới vươn ra kia.

Chỉ thấy trên đầu ngón tay như ngọc xuất hiện một lỗ kim rất nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play