Chương 2372:

Một người đàn ông mặc âu phục đang đứng quay lưng về phía mọi người.

“Hửm?”

Cả đám người Tào Đức Duy đột nhiên nhíu mày lại.

Bọn họ nhận ra được, đây không phải là bóng lưng của Công Tôn Đại Hoàng.

“Cậu Đại Hoàng đâu?” Tào Đức Duy mở miệng hỏi.

“Đi rồi”

“Đi đâu?”

“Thế giới cực lạc.”

Người nọ mỉm cười, xoay người lại.

Cả đám Tào Đức Duy đưa mắt nhìn, vô cùng hoảng sợ.

“Bác… Bác sĩ Lâm!”

“Vậy mà là cậu!”

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi.

“Bác sĩ Lâm? Cậu đang ở đây… Chẳng lẽ, ngài Đại Hoàng thật sự bị giết rồi sao?”

Gương mặt một nguyên lão của Phái Cổ trắng bệch vì sợ hãi, nhìn chằm chằm Lâm Dương với vẻ khó mà tin nói.

“Không có khả năng! Thực lực của ngài Đại Hoàng cao như vậy, sao có thể chết dưới tay người khác? Giả! Chắc chắn là giải”

2i10 BI 3/18 “Tôi không tin!”

Người của Phái Cổ không thể tiếp nhận sự thực này.

Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Dương mở một cái rương đặt trên bàn hội nghị ra.

Mọi người đưa mắt nhìn, toàn bộ đều ngây dại.

Cái đầu đặt ở trong rương… Đúng là đầu của Công Tôn Đại Hoàng: Cùng lúc đó, Võ Mỹ Hạnh cũng đi vào phòng họp.

Nhìn đến đây, rất nhiều người sinh ra tuyệt vọng.

Tải app truyện hola đọc nhiều nhé cả nhà! Sợ hãi và bàng hoàng bao phủ toàn thân bọn họ…

“Công Tôn Đại Hoàng thoát khỏi đầm Ám Long được người nhà họ Khánh giúp đỡ, đến nơi này ẩn nấp, người này là ai tôi nghĩ mọi người đều biết rõ rồi? Nếu cô ta hàng phục tôi, các người cảm thấy Công Tôn Đại Hoàng có thể có bao nhiêu phần trăm sống sót?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.

Những lời này vang lên, tất cả mọi người đều trợn to mắt, không nói nên lời.

“Bác sĩ Lâm, cậu giết cậu Đại Hoàng, còn muốn dụ chúng tôi tới đây, sao thế, cậu định nhổ cỏ tận gốc, triệu tập hết chúng tôi tới giết sạch sao?” Vẻ mặt Tào Đức Duy không đổi nói.

“Nếu là như vậy, tôi cần gì phải gọi mấy người tới đây? Tôi về nước ra tay, không phải sẽ nhanh hơn nhiều sao? Dù sao bây giờ có hơn nửa người của Phái Cổ sợ tôi, lại không dám đối địch với tôi, mà với mạng lưới quan hệ của tôi ở trong nước, các người căn bản =-. xa không có chỗ để trốn!” Lâm Dương lắc đầu.

Lông mày của Tào Đức Duy nhíu chặt lại.

“Vậy cậu muốn thế nào?”

“Tôi muốn nói chuyện với các ông!”

“Nói chuyện sao?” Tào Đức Duy hừ lạnh: “Cậu giết người đứng đầu của chúng tôi, còn muốn nói gì với chúng tôi? Bác sĩ Lâm, cậu đã ở đây, chúng tôi đều đã tới đây, vậy chúng †a có thể chấm dứt ân oán một lần! Hôm nay không phải cậu chết, thì chính là chúng tôi táng thân tại đây rồi!”

Sau khi nói xong, hai tay của Tào Đức Duy chấn động, bày ra tư thế.

Mọi người cũng lập tức bày trận địa sẵn đón quân địch, bộ dạng chuẩn bị tác chiến.

Nhưng mà Lâm Dương lắc đầu.

“Chư vị cảm thấy các người so với Công Tôn Đại Hoàng, thực lực sẽ thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play