Chương 2365:

“Ngài Đại Hoàng, tôi từng thấy bộ dạng của bác sĩ Lâm trong TV, tuy người nọ đội mũ, nhưng tôi thấy rõ mặt anh ta, anh ta thật sự không phải là bác sĩ Lâm đâu.”

“Hả? Thật sao?” Giọng nói của Công Tôn Đại Hoàng nghiêm túc hơn.

“Vô cùng chính xác, ngài Đại Hoàng, chẳng lẽ ngài không tin tưởng tôi sao?” Võ Mỹ Hạnh mất mát nói.

“Mỹ Hạnh, tôi không có ý đó… Thôi, có lẽ là tôi đa nghỉ rồi, nhưng mà cũng không quan trọng, chỗ cô chuẩn bị tôi sẽ không đến nữa, tôi sẽ tự mình tìm chỗ, sòng bạc vẫn do cô kinh doanh đi, cô không cần đi theo tôi đâu.” Công Tôn Đại Hoàng lạnh nhạt nói.

“Đổi nơi rồi sao?” Võ Mỹ Hạnh ngẩn ra: “Ngài Đại Hoàng, ngài định đi đâu?”

“Đây là chuyện cô có thể hỏi à?” Giọng nói của Công Tôn Đại Hoàng cao hơn.

Võ Mỹ Hạnh ngẩn ra, vội nói: “Ngài Đại Hoàng, tôi không có ý đó…”

“Không cần giải thích, đợi có việc gì tôi -. 24 lại liên lạc với cô.”

Sau khi nói xong, điện thoại bị cắt đứt.

“Ngài Đại Hoàng! Ngài Đại Hoàng!” Võ Mỹ Hạnh vội vàng kêu lên, nhưng trong điện thoại đã không còn tiếng đáp lại.

Sắc mặt cô ta khó coi, nắm chặt lấy di động.

“Quả nhiên Công Tôn Đại Hoàng đúng là lão hồ ly, vừa thấy tình hình không đúng lắm, liền chuồn mất, quả nhiên là người này khó đối phó.” Bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nói rất lạnh nhạt.

Võ Mỹ Hạnh bị dọa nhảy dựng lên, nghiêng đầu nhìn, thì thấy chẳng biết người đàn ông mặc áo gió đội mũ đã đứng bên cô †a lúc nào.

“Anh… Anh là ai…”

“Cô Võ Mỹ Hạnh, nhanh như vậy đã không biết tôi sao? Chúng ta mới tách ra mà.” Lâm Dương nâng vành mũ lên, lộ ra diện mạo vốn có của anh.

Võ Mỹ Hạnh ngạc nhiên không thôi: “Bác… Bác sĩ Lâm? Không phải là anh đã đi rồi sao?”

Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhiều khích lệ nhóm nhé! “Tôi lại quay lại.”

“Chuyện này… Anh quay lại quá nguy hiểm rồi.”

“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, nếu Công Tôn Đại Hoàng không đến chỗ cô chỉ định, tạm thời nảy ra ý này, ông ta chắc chắn không đi quá xa, cô lập tức tập hợp camera xung quanh sòng bạc, nhìn xem hành tung của Công Tôn Đại Hoàng.”

“Dạ bác sĩ Lâm.”

Võ Mỹ Hạnh gật đầu, chạy xuống.

Một lát sau.

“Bác sĩ Lâm, tôi đã xem tất cả camera theo dõi rồi, không có tung tích của Công Tôn Đại Hoàng.”

“Không có sao?” Lâm Dương cau mày: “Chẳng lẽ ông ta tránh được cameras?”

“Với sự đa mưu túc trí của Công Tôn Đại Hoàng, ông ta chắc chắn sẽ tránh được cameras! Ông ta đã không tin tưởng tôi rồi.”

Võ Mỹ Hạnh nói.

“Tránh được cameras trong sòng bạc…

Ông ta sẽ trốn đi đâu?”

“Chuyện này… Tôi cũng không biết.” Võ Mỹ Hạnh lắc đầu.

Lâm Dương gật đầu suy nghĩ, cau mày, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên.

“Tôi biết Công Tôn Đại Hoàng đi đâu rồi!”

Trong một tầng hầm ngầm tối tăm mà rộng rãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play