Chương 2351:

Khánh Nam Dương thấy được Lâm Dương không còn kiên nhẫn nữa.

Hơn nữa cơ bản nhà họ Khánh cũng không có vốn liếng để thỏa thuận với Lâm Dương.

Nếu Khánh Nam Thành tiếp tục mặc cả với Lâm Dương về chuyện này, e rằng chỉ đổi lại đau thương cho nhà họ Khánh mà thôi.

Khánh Nam Thành cũng nhận ra điều này, anh ta nhìn về phía Lâm Dương, đúng là Lâm Dương đã lộ ra sát ý, không có nhiều kiên nhẫn nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Khánh Nam Thành vội kêu lên: “Chủ tịch Lâm, thật ra dù thôn Dược Vương hay là Trường Cổ đều có người đứng sau thêm đầu vào lửa! Ngay cả nhà họ Khánh của chúng tôi xen vào chuyện này, cũng là có người xúi giục chúng tôi!”

“Có người xúi giục?” Lâm Dương nhướng mày: “Là ai?”

“Tôi không rõ thân thế cụ thể của người đó, nhưng theo quan sát của tôi, rất có thể người đó là… người Trường Ẩn!” Khánh Nam Thành vội nói.

“Trường Ẩn?”

Lâm Dương giật mình.

“Nam Thành, sao con không nói cho ba biết?” Khánh Nam Dương cũng hơi giật mình.

Rõ ràng chính bản thân ông ta cũng không ngờ tới điều đó.

“Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là âm mưu của Trường Ẩn?”

Lâm Dương nhíu mày.

Anh vẫn nhớ rằng khi những người từ thôn Dược Vương đến học viện Phái Nam Y để đòi người, Trường Ẩn đã cử một người đến giúp đỡ.

Nhưng chỉ có vậy thôi, không có hành động nào của Trường Ẩn nữa.

Lâm Dương vốn tưởng rằng Trường Ẩn chỉ là khán giả trong vụ việc này, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ răng Trường Ẩn cũng có tính toán riêng.

“Người phía Trường Ẩn mà cậu tiếp xúc là ai? Có phải là người đứng đầu cao nhất của Trường Ẩn không?” Lâm Dương hỏi.

“Chuyện này tôi không biết.” Khánh Nam Thành lắc đầu.

Lâm Dương suy nghĩ rồi đứng lên.

Nếu nói là thủ lĩnh Trường Ẩn làm việc đó, có nghĩa là Trường Ẩn cũng để mắt tới Dương Hoa như hổ rình mồi, còn Lâm Dương thì rất khó giải quyết.

Sau khi giải quyết xong thôn Dược Vương, lại còn một cái Trường Cổ, lúc này Trường Cổ còn chưa dọn dẹp xong, kết quả lại thêm một Trường Ẩn.

Hiện tại Lâm Dương gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu như người đứng đầu Trường Ẩn ra tay, vậy anh chắc chắn là sống không được yên ổn.

“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ nhà họ Khánh của chúng tôi không có gan chống đối với ngài, do có người lừa gạt, tôi ngu ngốc phạm phải sai lầm lớn. Chuyện này không liên quan gì đến ba tôi và bọn họ, bọn họ cũng không biết, ba tôi chỉ nghe lời tôi nói, mọi chuyện đã đến nước này rồi, chủ tịch Lâm, tôi biết mình đã sai, xin hãy tha thứ cho tôi! Nếu thật sự không thể tha thứ, xin ngài hãy giết Khánh Nam Thành tôi, nhưng hy vọng ngài có thể tha cho ba tôi một mạng. “

Khánh Nam Thành nói xong, đập đầu vài cái về phía Lâm Dương.

Cái trán nện thật mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai, khi ngẩng đầu lên trán Khánh Nam Thành đã rỉ máu.

“Nam Thành!” Khánh Nam Dương bật khóc, đau lòng kêu lên: “Đời của ba thật vô dụng, để ba chết đi! Con còn nhỏ thế này, không thể như vậy được!

“Ba à, tất cả là lỗi của con! Con nên gánh chịu hậu quả này! Để con chết đi.”

“Không, Nam Thành! Để cho ba đi!”

“Ba…”

Hai ba con tranh giành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play