Chương 2336:

Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xôn xao.

“Bọn họ đã là người của Dương Hoa chúng tôi rồi mà Công Tôn Đại Hoàng ông vẫn muốn giết?” Vẻ mặt Lâm Dương không thay đổi nói.

“Mày…’ Công Tôn Đại Hoàng tức giận.

Lâm Dương quay đầu nhìn bên cạnh, nhìn những tên đệ tử quỳ dưới đất nói: “Những kẻ lâm trận lại quay đầu đi theo kẻ địch trước nay tôi sẽ giết chết không tha, nhưng mà tôi biết mọi người do đến đường cùng nên muốn tìm một con đường sống! Vậy nên có thể tha cho mọi người lần này, hy vọng là mọi người có thể trung thành với tôi! Nếu không †hì thủ đoạn của tôi còn đáng sợ hơn với Công Tôn Đại Hoàng.”

“Bác sĩ Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định trung thành với ngài!”

Những người này vui mừng, điên cuồng dập đầu.

“Được! Mấy người lùi lại, tôi sẽ bảo vệ mọi người an toàn!” Biểu cảm trên mặt Lâm Dương không đổi nói.

“Bác sĩ Lâm, không cần chúng tôi giúp ngài sao?”

Một người cẩn thận hỏi.

“Trận đấu như thế này, mọi người lên, không chết cũng bị thương! Mất nhiều hơn được, tôi có thể lo được, chưa cần dùng tới mọi người, lùi lại đi.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Lời này vừa dứt, trong lòng mọi người bỗng thấy ấm áp.

Mà trong lòng những người của Trường Cổ cũng phức tạp không rõ.

Đây chính là bác sĩ Lâm sao?

So với loại người chỉ biết để mình đi chịu chết thì bác sĩ Lâm đáng kính hơn biết bao.

Nhất thời mọi người đều đồng loạt cúi đầu yên lặng ngẫm nghĩ, không hề liều mạng tấn công Lâm Dương nữa.

Ai đúng ai sai, không lẽ những người này còn không phân biệt được…

“Lên đi… Mọi người đều đang lo lắng gì chứ? Tiếp tục giết cho tôi! Cậu ta đánh lâu như vậy chắc chắn thể lực sẽ không chịu nổi, thân thể Tiên Thiên Cương tất nhiên cũng sẽ không ổn! Lúc này là thời cơ tốt nhất để giết chết cậu ta! Lên! Tất cả lên cho tôi!”

Công Tôn Đại Hoàng trợn to mắt nhìn xung quanh, không ngừng gào thét.

Nhưng mà lúc này… không ai xông lên cả.

“Ngài Công Tôn, lúc này, ngài nên tự mình dẫn đầu, nếu không… không ai lên đâu.”

Một đại trưởng lão vội vàng cung kính nói.

“Tôi… tự lên đầu?” Công Tôn Đại Hoàng ngẩn ra.

“Nếu ngài không làm được, lòng người nhất định sẽ mất!” Vẻ mặt trưởng lão kia nghiêm túc.

Công Tôn Đại Hoàng nghe vậy âm thầm cắn răng.

“Được! Tôi… tôi lên!”

Nhưng mà lúc ông ta đang do dự thì Lâm Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.

bÁ2n Công Tôn Đại Hoàng khiếp sợ.

Lâm Dương lại đến gần ông ta một cách dễ dàng như vậy?

Điều này chứng minh là người của Trường Cổ chưa từng cản anh lại.

Công Tôn Đại Hoàng đã hoàn toàn đánh mất nhân tâm.

Nhân tâm đã mất, làm gì còn đạo lý bất bại chứ?

XetI Chỉ thấy tay Lâm Dương như chớp bóp lấy cổ của Công Tôn Đại Hoàng, một tay nhấc ông ta lên.

“Công Tôn Đại Hoàng, ông thua rồi!

Trường Cổi Thất bại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play