Chương 2284:

vô song, ngay cả thôn Dược Vương đều đã bại dưới tay anh, bác sĩ Lâm, cho dù tôi không tính là người của y đạo, nhưng tôi biết dùng độc! Hôm nay anh tôi so tài một chút đit”

Giọng nói vừa vang lên, Tiếu Minh Hàn trực tiếp giơ tay, vung về phía Lâm Dương.

VùiI Khí thể màu xanh lục thâm lập tức bay từ trong lòng bàn tay anh ta ra.

“Cẩn thận phấn độc!”

Thủ Mệnh kêu lên.

Tốc độ của Lâm Dương rất nhanh, bước dịch vê sau lập tức tránh đi.

“Phản ứng không tệ.”

Tiếu Minh Hàn cười nói.

“Chúng ta có tính là cuộc chiến của Thiên Kiêu hay không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.

“Cuộc chiến Thiên Kiêu sao? Anh là Thiên Kiêu gì? Cũng xứng đánh cuộc chiến Thiên Kiêu với tôi? Không thấy rõ mình mấy cân mấy lượng à?” Tiếu Minh Hàn lắc đầu, đôi mắt kiêu ngạo, tràn ngập khinh thường.

“Vậy sao? Anh sợ rồi hả?”

“Phép khích tướng vụng về… Thôi, anh muốn đánh, vậy thì coi như là cuộc chiến Thiên Kiêu đi? Dù sao kết quả đều như nhau!”

Tiếu Minh Hàn cởi Thiên Kiêu Lệnh bên hông ra, mỉm cười, nói với Lâm Dương: “Như vậy hài lòng chưa? Có phải là chúng ta có thể bắt đầu rồi không?”

“m”

Lâm Dương gật đầu, gỡ lệnh bài bên hông xuống.

Lúc này người ở bốn phía trợn to mắt.

“Nhiều Thiên Kiêu Lệnh như vậy sao?”

“Có lời đồn bác sĩ Lâm đánh bại mấy vị Thiên Kiêu, xem ra chuyện này là thật.”

“Nhưng mà mấy Thiên Kiêu Lệnh của cậu ta đều có thứ tự thấp, so với Thiên Kiêu thứ tám kém nhiều lắm”

“Lấy nhiều Thiên Kiêu Lệnh tới mấy cũng có tác dụng gì? Không phải lệnh bài top mười, ở trước mặt Độc Hoàng, mấy thứ này chỉ là đồng nát sắt vụn mà thôi.”

Người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, cả đám lộ vẻ khinh thường.

“Đừng lãng phí thời gian nữa! Tôi phải nhanh chóng kết thúc! Loại nơi này, tôi không có hứng thú ở lâu.”

“Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào!”

“Ồ, đúng là kiêu ngạo! Vậy chú ý đi!”

Tiếu Minh Hàn cười mỉa, nện bước xông về phía Lâm Dương.

Người ở bốn phía vội vàng lùi về sau.

Độc Hoàng Tiếu Minh Hàn ra tay, tất sẽ khiến nơi này tràn ngập khí độc, không có người nào có lá gan dám tiếp xúc độc của Tiếu Minh Hàn.

Giữa hai người để lại một vùng trống trải.

Quả nhiên.

Tiếu Minh Hàn mới tới gần Lâm Dương.

Rầm!

Một vòng phấn độc đỏ như máu nổ tung từ trên người anh ta, sau đó như bị thứ gì đó hấp dẫn, tất cả cùng trút về phía Lâm Dương.

Đám phấn này lạnh lẽo mà quỷ dị, đụng vào mặt đất, đều có thể ăn mòn ra lỗ thủng, da đầu người xem run lên.

Nhưng…

Lâm Dương trực tiếp coi như không có, trở †ay đánh một quyền về phía Tiếu Minh Hàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play