Chương 2271:

“Chị Ngọc, chúng ta trở về đi.” Hứa Thanh Thủy run rẩy nói.

– 10/12 “Trở về cái gì? Đi theo Lâm Dương là được!” Trương Bảo Ngọc nghiến răng nói.

“Đối với chúng ta mà nói ngay cả anh ta ở đâu cũng không biết.”

“Anh ta còn có thể đi đâu? Không phải chỉ có một con đường sao? Đuổi theo con đường này, chắc chắn có thể đuổi kịp anh ta!

Lần này chắc chắn có bài viết mới, chỉ cần chúng ta năm chắc cơ hội lần này, trở nên nổi tiếng cũng không nói chơi!”

Trương Bảo Ngọc kiên định nói, cầm cameras chạy lên trước.

Hứa Thanh Thủy vừa khóc vừa đuổi theo…

Tất nhiên là Lâm Dương phát hiện Trương Bảo Ngọc và Hứa Thanh Thủy đi theo.

Nhưng anh không để ý quá nhiều.

Đây là lựa chọn của bọn họ.

Kế tiếp gặp nguy hiểm gì, hai bọn họ phải tự mình chịu trách nhiệm.

Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, Lâm Dương không có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ nhiều lần.

Lâm Dương tiến lên trước với tốc độ rất nhanh.

Cho đù trên đường có khí độc và độc vật quấy nhiễu, nhưng anh vẫn đúng lúc chạy tới giữa đầm Ám Long, cũng là vị trí lúc trước bảo Lã Tiến Vũ để lộ ra với người Phái Cổ.

Lúc này, nơi này đã tấp nập người.

Phái Cổ cố gắng để lộ tin tức ra, khiến rất nhiều cao thủ trời nam đất bắc tìm tới đây.

Nhưng mọi người chưa tiến vào vùng đất trưng tâm.

của đâm Âm Long, mà đợi ở bên cạnh.

Vì khí độc ở vùng đất trưng tâm là nồng đậm nhất khu vực đầm Ám Long, cho đù là ai, đều không thể ngăn cản khí độc này.

Nhưng chuyện này không có nghĩa là mọi người không thể tiến vào khu vực trung tâm, mọi người chỉ đang đợi thời gian.

Đợi người của Phái Cổ mắc máy móc hoàn tất.

Phái Cổ có chuẩn bị, bọn họ tính toán thông qua máy.

móc đuổi khí độc ở trưng tâm.

Dù sao bây giờ không phải thời cổ, thủ đoạn của mọi người không chỉ giới hạn ở võ lực, khoa học kỹ thuật cũng là thủ đoạn rất nhiều võ giả tin dùng.

Rất nhiêu người nhìn đám công nhân đang mắc đựng cụ, bọn họ đều là nhân tài kỹ thuật cao Phái Cổ dẫn tới.

Chỉ cân mắc dụng cụ xong, khí độc được giải trừ, những người này sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên đi về phía trưng tâm, tìm kiếm bí tịch y thuật tuyệt thế của bác sĩ Lâm.

Cho dù người của Phái Cổ tọa trấn ở đây, nhưng sức hấp dẫn của bảo vật quá lớn, những người này căn bản không chống đỡ được.

Lâm Dương đứng ở phía sau im lặng nhìn chằm chằm, đánh giá người của Phái Cổ.

Lã Tiến Vũ ở ngay bên cạnh máy móc, giống như đang chỉ huy những người này.

Mà ở phía sau ông ta, là một đám người quần là áo lượt.

Mọi người im lặng nhìn, chưa ra tay.

Hơn phân nửa là cấp cao của Phái Cổ rồi.

“Bác sĩ Lâm!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên phía sau Lâm Dương.

Lâm Dương hơi ngẩn ra, bất chợt quay đầu, là Thủ Mệnh chẳng biết tới sau lưng anh từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play