Chương 2267:

Người đàn ông chột mắt mỉm cười: “Một khi đã như vậy, vậy tôi phải bày ra chút thực lực mới được, nếu không thì không phải ông đây mất mặt sao?”

Giọng nói vừa dứt.

VùiI Người đàn ông chột mắt đột nhiên tăng tốc, xông thẳng tới chỗ Đặng Khải Phong.

Khí thế kia quả thực khiến người ta rung động.

Tuy võ công của Đặng Khải Phong không tệ, nhưng đối mặt với người trâu bò như thế, kịp phản ứng sao? Khi còn chưa thấy rõ đối phương, đối phương đã đứng trước mặt anh †a, sau đó tát mạnh vào mặt anh ta.

Bốp!

Tiếng tát thanh thúy vang lên.

Cả người Đặng Khải Phong xoay một vòng, sau đó ngã mạnh xuống đất, miệng phun ra mấy cái răng dính máu, bộ dạng vô cùng thê thảm.

“Hả?”

Hứa Thanh Thủy và Trương Bảo Ngọc sợ tới mức hồn đã không có.

“Tôi còn tưởng tên nhóc này có bản lĩnh gì cơ, không ngờ chỉ là một tên phế vật, đúng là khiến người ta thất vọng, xem ra trên người mấy người không có bảo bối gì.”

Người đàn ông chột mắt lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thất vọng, nhưng khi ánh mắt nhìn về phía Trương Bảo Ngọc và Hứa Thanh Thủy, thì lộ ra cân nhắc và nồng đậm dục vọng.

“Trái lại hai cô bé này không tệ, đúng lúc ở đây đợi con mồi cũng thấy không thú vị, để lại hai người phụ nữ này chơi với ông đây, những người còn lại nhanh cút đi!” Người đàn ông chột mắt cười nói.

Đặng Khải Phong ở trên đất bò dậy, nghe thấy thế toàn thân run run, đã có ý lùi bước.

Anh ta biết, thực lực của người này hơn xa mình.

Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, đối phương giết mình cũng không có ai biết.

“Ông muốn làm gì?”

Trương Bảo Ngọc lạnh run, run run hỏi.

Hứa Thanh Thủy đã trốn phía sau cô ta.

“Làm gì à? Ồ, là muốn cô chơi với ông đây! Gái điếm thối, tự mình ngoan ngoãn tới đây, đừng chọc ông đây tức giận, nếu không ăn khổ đừng trách ông đây!” Người đàn ông chột mắt hừ lạnh nói.

“Ông… Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám làm bừa, tôi… Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Trương Bảo Ngọc lấy điện thoại ra, vô cùng khẩn trương nói.

“Ha ha, ở nơi như thế này cô xem di động của cô có thể gọi đi không?” Người đàn ông chột mắt cười khinh thường nói.

Trương Bảo Ngọc lập tức ấn số.

Nhưng ấn mấy lần, trong điện thoại đều truyền ra giọng nói quen thuộc mà đáng ghét.

“Thực xin lỗi! Sim điện thoại của bạn hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng, xin gọi lại sau.”

“Hả?”

Nghe thấy giọng nói này, thiếu chút nữa là Trương Bảo Ngọc ngã ngồi xuống đất.

“Đây là nơi nào, có khả năng cô không biết đúng không? Đây là khu nổi tiếng không người trong nước, hoang tàn vắng vẻ, không có một chút tín hiệu, tôi làm gì cô ở đây, đều không có ai biết! Gái điếm thối, tôi muốn cô, cô vẫn nên ngoan ngoãn phối hợp, tránh cho lát nữa phải chịu khổ!”

Người đàn ông chột mắt kia vung tay: “Bây giờ tôi đếm đến ba, cô nhanh tới đây, sau ba tiếng không tới, như vậy ông đây sẽ tự mình ra tay, nếu để ông đây tự mình ra tay… Chỉ sợ gái điếm cô không chịu nổi đâu!”

Sau khi nói xong, người đàn ông chột mắt liếm đôi môi khô khốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play